Mai nhíu mày nhìn tờ giấy trắng tinh trước mặt, đề bài _"Vẽ một cảnh đẹp quê hương em"_ khiến cô bé xoắn cả ruột. _"Lần nào cũng vẽ đồng lúa với cây đa, chán quá đi!"_ - Mai thầm nghĩ trong tiếng còi xe ồn ã ngoài phố.
Bỗng ánh nắng chiều lướt qua hộp bút cũ kỹ mẹ tặng, lộ ra chiếc cọ vẽ bạc lấp lánh. Khi Mai cầm lên, ngọn cọ tự động vẽ một vòng tròn tím biếc giữa không trung. _"Xoẹt!"_ - Vòng tròn mở ra như cánh cổng, hút cô bé vào thế giới nơi mọi thứ chỉ còn hai màu đen trắng.
Một bà tiên tóc bạc hiện ra với giọng buồn rầu: _"Đây là Vương quốc Sắc Màu, nơi bị lãng quên từ khi mọi người ngừng sáng tạo. Chỉ ý tưởng mới lạ của con mới hồi sinh nơi này!"_. Mai giơ cây cọ thần vẽ thử con mèo, nhưng nó vẫn đen nhánh. _"Phải nghĩ khác đi!"_ - Bà tiên mỉm cười.
Nghĩ đến chú mèo mun hay trèo cây trước nhà, Mai chấm cọ vào mây trời vẽ ra chú mèo mây trắng muốt với đôi cánh bướm lấp lánh. _"Meo!"_ - Chú mèo vỗ cánh bay lên, kéo theo dải cầu vồng nhuộm màu những đám mây. Tiếng reo hò vang khắp vương quốc khi bông hoa đầu tiên đổi thành màu đỏ rực.
Giữa lúc ấy, con quái vật bóng tối gầm lên: _"Ta ghét màu sắc!_". Nó phun lũ dơi đen phủ kín bầu trời. Mai hì hục vẽ chiếc đèn lồng khổng lồ, nhưng chúng vẫn xám xịt. Bỗng cô bé nghĩ đến những viên kẹo bảy sắc được bạn cùng lớp chia sẻ, liền phác họa cơn mưa kẹo dẻo đủ màu. Lũ dơi mê mải nhảy múa gặm kẹo, biến thành đàn bướm rực rỡ.
Khi chiếc cầu vồng cuối cùng nở rộ, bà tiên trao cho Mai hộp màu kim tuyến: _"Sáng tạo là món quà kỳ diệu nhất. Hãy luốn dùng trí tưởng tượng của mình nhé!"_. Tỉnh dậy trên bàn học, Mai cầm cây cọ thường vẽ ngay con đường đến trường với hàng cây hình tam giác, những chú chim mặc áo vest... Bài vẽ của em được treo trang trọng nhất lớp, nhưng quan trọng hơn, từ đó mỗi trang vở của Mai luôn tràn ngập những ý tưởng làm cả sân trường ngỡ ngàng.