Ở ngôi làng nho nhỏ ven rừng, có cô bé Linh 8 tuổi luôn mộng mơ. Một ngày nọ, Linh phát hiện đường hầm lấp lánh sau gốc cây cổ thụ. Bò qua đường hầm, em rơi vào thị trấn kỳ lạ nơi những ngôi nhà hình bong bóng lơ lửng, cây cối biết hát líu lo, và dòng sông chảy ra những dải màu cầu vồng.
Tại quảng trường trung tâm, cỗ máy khổng lồ bằng pha lê đang rên rỉ: 'Cắc... cục... tưởng tượng cạn kiệt rồi...'. Một sinh vật giống bút lông bay đến giải thích: 'Ta là Mực Nhỏ - thợ sửa ý tưởng. Cỗ máy này tạo ra màu sắc và ý tưởng cho thế giới, nhưng bị hỏng vì mọi người ngừng sáng tạo'.
Linh cùng Mực Nhỏ gặp các cư dân kỳ dị: Ông Tít thợ gốm với bàn tay đất sét, bà Sóng mang váy nốt nhạc, anh Cốc thợ mộc biến gỗ thành hình khối kỳ ảo. Tất cả đều buồn bã vì không thể nghĩ ra ý tưởng mới.
Bằng trí tưởng tượng phong phú, Linh đề nghị: 'Chúng ta mix các tài năng lại nhé!'. Cô bé dùng đất sét của Ông Tít nặn hình chú cá biết bay, Bà Sóng thêm giai điệu cho vây cá, Anh Cốc tạo bể nước thủy tinh lơ lửng. Khi tác phẩm hoàn thành, cỗ máy bỗng sáng rực, phun ra hàng ngàn hạt kim tuyến biến thành chim sắc màu.
Linh cùng mọi người tiếp tục sáng tạo không ngừng: Thảm cỏ đàn piano, mây kẹo bông phát sáng, xe trượt tuyết chạy bằng giấc mơ. Càng sáng tạo, thị trấn càng rực rỡ. Cỗ máy thì thầm: 'Tưởng tượng chính là nhiên liệu vĩnh cửu...'.
Khi trở về nhà, Linh mang theo chiếc hộp thần kỳ chứa hạt giống sáng tạo. Em trồng chúng trong vườn, và ngày qua ngày, những bông hoa phát sáng nở ra, mỗi cánh hoa là một ý tưởng chờ được khám phá.