Trong ngôi làng nhỏ cạnh khu rừng huyền bí, hai anh em Minh và Lan thường chơi đuổi bắt dưới những tán cây rậm rạp. Một chiều tối nọ, khi màn sương bắt đầu buông, chiếc đèn lồng bằng tre bố mẹ tặng bỗng tắt ngúm giữa lối mòn. Gió rít qua kẽ lá như thì thào lời cảnh báo: ‘Mê cung đêm nay sẽ thử thách kẻ lạc đường...’
Lan khẽ nắm tay anh trai: ‘Chúng mình phải làm sao đây? Không có ánh đèn, kiến lửa sẽ kéo đến mất!’ Minh nhìn xuống dòng suối đang chắn ngang lối về, những tảng đá trơn nhẫy nằm lổn nhổn. Bạn nhỏ ơi, theo em nên băng qua suối bằng cách nào an toàn?
Hai chị em bèn nhặt cành cây khô buộc thành bè tạm, dùng dây leo quấn chặt. Khi tới hang đá tối om, tiếng dơi vụt qua làm Lan giật mình. Minh sờ tay lên vách đá ẩm ướt phát hiện rêu phát sáng: ‘Chị xem này! Những đốm sáng xanh dẫn lối kìa!’ Nếu là bạn, bạn sẽ chọn theo hướng có đom đóm bay hay đường có rêu phát quang?
Đúng lúc mỏi mệt nhất, bụi cây phía trước bỗng rung lên lách cách. Một con thằn lằn đuôi đỏ bò ngang, sau lưng nó là con đường tắt phủ đầy hoa dạ hương quyến rũ. Lan bước chân định theo thì Minh kéo lại: ‘Kìa! Mặt trời đang lên đằng đông, cứ đi ngược hướng bóng tối mới đúng!’ Theo em, vì sao không nên tin đường tắt đẹp đẽ ấy?
Khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống gốc đa cổ thụ, hai anh em bỗng thấy chiếc đèn lồng mới treo lủng lẳng - phần thưởng cho lòng dũng cảm và trí thông minh. Từ đó về sau, mỗi khi gặp khó khăn, hai chị em lại nhớ lời cây rừng thì thầm: ‘Bình tĩnh quan sát, khéo léo tận dụng, kiên nhẫn chờ đợi’ - ba chìa khóa vàng mở mọi khó khăn!