Trên bầu trời đêm lấp lánh, có một ngôi sao trăng nhỏ xíu tên là Luna. Mỗi tối, cô bé cưỡi chiếc thuyền mây trắng tinh, mang theo những giấc mơ màu ngọc trai rắc xuống trần gian. Nhưng hôm ấy, một cơn gió nghịch ngợm đã đưa Luna lạc vào khu rừng Thiên Diệp - nơi những chiếc lá biết hát véo von...
Luna bước xuống lối mòn trăng sáng, đôi giày bạc khẽ lấp lánh. Bỗng từ gốc cây sồi già, chú thỏ bông màu khói hiện ra: "Chào cô bé sao trăng! Chúng tớ đang tập hợp để nghe lá diễn nhạc, cô có muốn tham gia không?" Những chiếc lá liễu bạc rung lên thành giai điệu ru êm như dòng suối đang thì thầm.
Giữa lúc mọi người say sưa lắng nghe, tiếng nấc khẽ vang lên từ hốc cây. Một bé nhím con co tròn trong tổ lá, đôi mắt lấm tấm sao: "Mình không tài nào ngủ được, cứ nghe thấy tiếng gì xào xạc trong bóng tối..." Luna mỉm cười, nhẹ nhàng thổi chùm ánh sáng bạc vào những chiếc vỏ ốc xung quanh. Lập tức, chúng biến thành chiếc chuông gió kêu leng keng dịu dàng: "Đây chỉ là những người bạn vỏ ốc muốn hát ru em thôi mà".
Cả khu rừng cùng nhau sáng tạo chiếc chăn ấm từ trăm chiếc lá vàng, đan tỉ mỉ bằng tơ trăng. Khi nhím con chìm vào giấc ngủ với nụ cười hồng, những đóa hoa đêm bung cánh thành muôn ngàn đèn lồng bé xíu tiễn Luna trở về trời cao...