Dưới ánh trăng tròn vành vạnh, cánh đồng Cỏ Úa ngập tràn tiếng dế ri rả. Thỏ Mập lụi hụi kéo một túi vải đầy ắp vụn bánh quy, đôi má phúng phính đỏ bừng vì mệt. Cậu thở dài nhìn cây cầu gỗ cũ kỹ bị gãy chắn ngang con suối, lòng buồn thiu. Từ hôm cơn lũ cuốn trôi cầu, muông thú trong rừng phải lội nước lạnh cóng để về nhà.
"Phải giúp các bạn thôi!" - Thỏ Mập quyết tâm, giơ bàn chân tròn xinh lên đóng đinh. Nhưng vừa chạm búa vào cọc gỗ, cậu trượt tay làm cả khúc cầu đổ sầm xuống nước. Tiếng ồm ồm rơi rạch khiến đàn cá nhỏ giật mình bơi tán loạn. Thỏ Mập ngồi phịch xuống đất, hai tai cụp xuống: "Mình vụng về quá!"
Bỗng tiếng cười khúc khích vang lên từ bụi cỏ may. Một chú dế mặc áo vest bạc phếch nhảy ra, râu dài ngoe nguẩy: "Khoan nản chí! Cậu thử dùng món đặc sản nhà làm xem sao?" – Dế Mèn lấy ra viên kẹo dẻo đủ màu sặc sỡ từ balo nhỏ xíu. Thỏ Mập vụt nhớ lời mẹ dạy: "Kẹo dẻo nhà mình nấu bằng mật hoa, vừa dính vừa dai!"
Hai bạn hì hục nhào bột, đun mật ong suốt đêm. Khi bình minh hé rạng, cây cầu mới lấp lánh hiện ra – từng thanh kẹo dẻo óng ánh kết thành nhịp cầu vòng cầu vồng. Thỏ Mập hồi hộp đặt chân lên thử, cả cây cầu đàn hồi rung rinh nhưng vững chã lạ thường. Tiếng reo vang khắp rừng khi muông thú lần đầu được đi qua dòng suối bằng con đường ngọt ngào nhất thế gian.
Trăng cuối tháng cười mũm mĩm chiếu sáng căn bếp nhỏ, nơi Thỏ Mập đang gói những viên kẹo dẻo đủ sắc màu làm quà cho Dế Mèn. Cậu thỏ bụ bẫm giờ đây đã hiểu: Lòng tốt kết hợp với sáng tạo, dẫu có vụng về đôi chút, vẫn có thể thắp lên những điều kỳ diệu.