Ánh Sao Rơi
Trong ngôi làng nhỏ dưới chân núi, mỗi tối trước khi ngủ, cô bé Mai đều mở cửa sổ hát khúc hát ru những vì sao. Từ nhỏ, em đã nghe bà kể rằng mình có thể trò chuyện với sao trời - món quà đặc biệt của dải Ngân Hà.
Một đêm mùa thu, khi những đốm lân tinh đang nhảy múa, một ngôi sao bé xíu rơi xuống vườn nhà Mai. Nó lấp lánh màu tím ngọc, giọng nói như chuông gió: 『Mình bị lạc mất rồi!』 Thì ra, sao nhỏ ham chơi khi đuổi theo cánh bướm ánh sáng và lạc đường về.
Mai quyết định dẫn bạn ấy đi tìm lối lên trời. Trên đường, hai bạn gặp chú Hươu Con đang gặm cỏ. Nghe câu chuyện, Hươu vươn cổ cao vọt lên trời: 『Mình sẽ làm cầu thang cho các bạn!』 Nhưng bầu trời quá xa, những chiếc gạc vàng chỉ với tới tầng mây thấp.
Bỗng từ hốc cây ló ra chú Sóc Bông đang ôm hạt dẻ. Sau khi nghe kể, Sóc liền rủ đàn chim sẻ cùng thắp sáng những chiếc lá khô thành đèn lồng. Ánh sáng vàng óng dẫn lối, nhưng cơn gió đùa nghịch thổi tắt mất...
Đúng lúc đó, tiếng nước róc rách vang lên. Cá Thần màu bạc nhô đầu lên mặt hồ: 『Hãy theo phản chiếu của trăng!』 Cả đoàn cùng nhau xếp những viên sỏi lấp lánh dọc bờ suối, tạo thành con đường sao nhấp nháy dẫn thẳng lên trời.
Khi ngôi sao bé nhỏ nói lời tạm biệt, cả khu rừng rực sáng bởi những tia nắng đêm màu ngọc lam. Từ đó, mỗi khi nhìn lên trời, Mai luôn thấy một vệt sáng tím dịu dàng - dấu hiệu của tình bạn không bao giờ tắt.