Giữa thung lũng hình lục lăng có ngôi làng Chroma rực rỡ, nơi những đám mây kẹo bông bay lượn và dòng suối ánh bạc chảy qua phố chợ. Lan, cô bé 9 tuổi nhút nhát thường trốn sau gốc cây cầu vồng để vẽ tranh, bỗng nhận ra bông hoa mặt trời trước nhà đang mất dần sắc vàng tươi.
Đêm ấy, bức tranh chú thỏ xanh cõng nắng mà Lan vẽ dưới trăng bỗng bước ra đời thực. Đó là Pixel - sinh vật nửa hình vuông nửa vòng tròn, mắt lấp lánh như hai chiếc đèn lồng. "Tớ cần cậu!" Pixel nói bằng giọng leng keng, "Những ý tưởng mới đang cạn kiệt khiến thế giới vô hình của chúng tớ đang co lại".
Hai bạn nhỏ lao vào cuộc hành trình xuyên qua cánh đồng hình học đang dần xám xịt. Lan phát hiện mỗi khi tưởng tượng thứ chưa từng có - như chiếc xe đạp có cánh hoa hồng hay cầu trượt zíc zắc - không gian liền rộng mở. Nhưng đến hồ nước tàng hình, mọi nỗ lực đều thất bại. Pixel bất ngờ thú nhận: "Đây là giới hạn sáng tạo của riêng tớ, cần thêm ý tưởng từ người khác!".
Lan nghĩ đến cậu bạn Thành hay chế đồ chơi từ phế liệu, bé Mi thích sáng tác nhạc bằng chén đũa. Cô bé mang về những mẫu origami hình sao năm cánh, bài hát gõ nhịp bằng thìa, thậm chí cả cách nặn bánh hình tam giác của bà. Thế giới Chroma bùng nổ sắc màu: Những tòa tháp xoáy ốc mọc lên theo điệu nhạc lộn nhào, hồ nước hiện hình với đàn cá pha lê múa điệu moonwalk.
Pixel cười rạng rỡ hóa thành cầu vồng bảy sắc. Lan hiểu ra sức mạnh thực sự nằm ở việc kết nối những khác biệt. Từ đó, cô bé luôn mang theo cuốn sổ nhỏ ghi lại ý tưởng kỳ quặc của mọi người - hạt giống cho những thế giới mới.