Ở một khu rừng nọ, có chú chim sẻ nhỏ tên Sẻ Con sống cùng mẹ và em gái trên cành cao nhất của cây sồi già. Từ sau lần suýt rơi khi tập bay, Sẻ Con luôn co rúm trong tổ, không dám đối mặt với bầu trời. Những chiếc lông non màu nâu của cậu xù lên mỗi khi nghe tiếng gió rít qua kẽ lá.
Một chiều thu, khi đàn chim bạn ríu rít gọi Sẻ Con đi hái quả, cậu lắc đầu từ chối: "Bay xa lắm... mình sợ lắm!". Mẹ Sẻ âu yếm mớm cho con chú sâu béo: "Con cứ thử một lần nữa, đôi cánh của con đủ khỏe rồi mà!".
Bỗng nhiên, những hạt mưa lạnh to tướng đập xuống tán cây. Gió cuồng phong gào thét như muốn xé toang bầu trời. Trong tích tắc, cành cây chịu đựng tổ chim rung lắc dữ dội. "Cụp... cụp ơi!" - tiếng hót hoảng loạn của em gái Sẻ Con vang lên khi một nhánh cây gãy đánh rơi tổ nhỏ xuống bụi gai góc.
Sẻ Con tim đập thình thịch, chân bấu chặt vào cành cây trơn trượt. Từ dưới đất vọng lên tiếng khóc thút thít của Cụp. Cơn gió quật ngược khiến những chiếc lông tơ bạc trắng bay loạn xạ. "Mình phải cứu em!" - ý nghĩ ấy lóe lên như tia chớp. Sẻ Con nghiến mỏ, lao mình vào màn mưa dày đặc.
Những giọt nước lạnh buốt đập vào mặt khiến Sẻ Con chao đảo. Đôi cánh ướt sũng vỗ loạn nhịp, nhưng cậu không dừng lại. Hình ảnh em gái bé bỏng co ro trong bụi gai tiếp thêm sức mạnh. "Một... hai... vỗ cánh mạnh hơn!" - Sẻ Con tự nhủ, cố né những cành cây đang vung vẩy điên cuồng.
Khi phát hiện chiếc tổ bị mắc kẹt gần gốc cây, Sẻ Con dùng mỏ kéo từng cọng rơm khẩn trương. Cơn lốc xoáy bất ngờ cuốn cậu đập vào thân cây, nhưng đôi chân nhỏ bé vẫn kiên trì giữ chặt tổ. "Em nắm lấy anh!" - Sẻ Con hét lên, đôi cánh nhỏ nhoi vươn ra như tia nắng xuyên mây.
Suốt quãng đường trở về tổ mới an toàn, Sẻ Con cảm nhận rõ từng luồng gió ôm lấy đôi cánh mình. Khi đặt em gái xuống nơi khô ráo, cậu ngạc nhiên thấy xung quanh đầy tiếng vỗ cánh tán thưởng. Bầy chim họa mi, chích chòe và cả những con sóc nâu đang reo hò: "Sẻ Con dũng cảm nhất rừng!"
Tối hôm đó, khi mưa tạnh, Sẻ Con nằm ngắm những vì sao lấp lánh qua đám mây tan. Cậu thì thầm với mẹ: "Con hiểu rồi, dũng cảm không phải là không sợ hãi, mà là dám hành động dù trái tim đang run rẩy". Gió đêm khẽ thổi qua, mang theo hương hoa dại và tiếng thì thầm của rừng già: "Hãy luôn tin vào đôi cánh của chính mình!".