Trong khu rừng Lá Xanh rộng lớn, chú sóc đỏ tên Lửa luôn là người nhanh nhẹn nhất. Một sáng nọ, Lửa giật mình khi thấy lá cây chuyển vàng úa, dòng suối trong vắt ngày nào giờ đục ngầu mùi lạ. "Phải có chuyện gì rồi!" – Lửa quyết định tập hợp bạn bè.
Rùa Thông Thái gật gù phân tích: "Nước suối nhiễm độc khiến cây cối ốm yếu. Ta phải đi theo dòng nước tìm nguyên nhân!" Cả nhóm gồm Thỏ Đốm tinh ranh, Họa Mi hay hót và bạn Chồn Tò Mò lên đường.
Sau ba ngày men theo dòng suối lềnh bệnh, họ phát hiện một nhà máy xả nước thải đen ngòm ra khe núi. Chồn Tò Mò lén trèo qua tường rào và mang về mẫu nước có mùi hóa chất nồng nặc. Rùa thở dài: "Con người không biết đang đầu độc chính mình sao?"
Họa Mi đề nghị: "Hãy trồng thật nhiều cây xanh quanh nhà máy để lọc không khí!" Thỏ Đốm nhảy cẫng: "Tớ sẽ dạy mọi người phân loại rác!" Cả nhóm còn dùng lá chuối khô làm bè thả những hạt giống xuống hạ nguồn.
Bất ngờ nhất là Sóc Lửa – chú dùng đuôi bện cỏ khô viết thư: "Hãy dùng năng lượng mặt trời thay than đá!" rồi thả trôi về phía nhà máy. Một kỹ sư trẻ tìm thấy bức thư kỳ lạ, đem kể lại khiến cả công xưởng xúc động. Dần dần, ống khói ngừng nhả khói, những tấm pin năng lượng lấp lánh thay thế.
Mùa xuân năm sau, khu rừng Lá Xanh lại rì rào tiếng ca. Những cây non từ hạt giống của các bạn đã vươn lên thành rừng, dòng suối trong vắt soi bóng đàn cá lấp lánh. Câu chuyện về đội thiên nhiên nhí được truyền đi khắp nơi như bài học quý: "Mỗi bàn chân nhỏ cũng có thể in dấu lên Trái Đất này!"