Giữa rừng đước xanh mượt ven biển, chú cua đất Càng To đang loay hoay đào hang tránh thủy triều. Chiếc càng bên trái to bè như chiếc lá khoai của cậu cứ vô tình hất tung những hạt đất đỏ...
Bỗng một tiếng rì rào vang lên từ gốc cây đước già: ‘Nước biển dâng nhanh quá, ta không giữ được rễ lâu nữa đâu!’ Cây đước Bà Sắn trầm ngâm nhìn những vết nứt trên thân. Suốt 100 năm qua, bà đã che chở cho cả vùng đất này.
Càng To giật mình khi thấy bầy cá thoi loi bơi ngang qua hang – vốn là con đường chỉ xuất hiện khi mùa khô tới. Chú lập tức triệu tập hội cua đất: ‘Chúng ta cần xây đê chắn sóng khẩn cấp!’
Đêm đó, khi trăng in bóng những thân đước nhăn nheo, một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng ấn xuống bùn. Đó là Lan, cô bé 9 tuổi theo chân ba đến nghiên cứu hệ sinh thái. Phát hiện những chiếc hang cua kỳ lạ hình xoắn ốc, em nảy ra ý tưởng: ‘Những đường rãnh này có thể dẫn nước biển ra xa!’
Bà Sắn rùng mình đánh thức cả rừng bằng tiếng lá xào xạc: ‘Hãy cho những mầm đước con xuống bùn qua đường hang của cua!’ Chỉ sau một đêm, hàng trăm mầm cây non được vận chuyển qua mê cung hang động tỏa đi khắp vùng đất lở.
Mùa mưa bão năm ấy, khi cơn bão dữ ập tới, những rễ đước non bám chặt vào hệ thống hang cua đã tạo thành bức tường thiên nhiên vững chãi. Lan reo lên thích thú khi thấy chiếc máy đo địa chất của ba hiện lên con số xanh: ‘Tốc độ xói mòn giảm 70%!’
Từ ngày ấy, mỗi sáng sớm, những chiếc càng cua be bé lại lấp lánh dưới nắng mai, tiếp tục đào những đường hầm mới – không chỉ để ở, mà còn là ‘đường cao tốc’ chở phù sa nuôi lớn cả khu rừng.