Trên bầu trời đêm lấp lánh, có một ngôi sao nhỏ tên là Ánh Dương. Ánh Dương rất nhút nhát, suốt ngày chỉ dám nép sau dải Ngân Hà. Một đêm nọ, một đám mây trắng tinh nghịch tên Mơ Bông bay ngang qua. Thấy sao nhỏ co ro, Mơ Bông liền cuộn mình thành hình chú thỏ con, dụ dỗ:
– Sao cậu không xuống chơi với tớ? Dưới kia có cả rừng hoa đom đóm múa lượn đẹp lắm!
Ánh Dương rùng mình:
– Nhưng… mình sợ rơi mất. Chưa ngôi sao nào rời khỏi trời đêm cả.
Mơ Bông cười khúc khích, kéo Ánh Dương nhảy qua cầu vồng tàn lửa. Hai bạn cùng thả mình vào trò chơi đuổi bắt với những cơn gió xuân. Bỗng tiếng khóc thút thít vọng lên từ mặt đất – một bé gái lạc mẹ trong rừng khuya. Ánh Dương run rẩy chiếu ánh sáng yếu ớt, còn Mơ Bông vội dệt tơ trăng thành chiếc thang bạc. Khi cả hai dìu em bé về làng, Ánh Dương bỗng nhận ra: Ánh sáng của cậu đã rực rỡ hơn bao giờ hết…
Sáng hôm sau, Mơ Bông tan thành mưa xuân tưới mát khu rừng. Ánh Dương ngậm ngùi giấu những giọt sương long lanh vào đám cỏ non. Từ đó, cứ đêm về, ngôi sao nhỏ luôn can đảm tỏa sáng, dẫn lối cho những ai lạc đường trở về với giấc mơ ấm áp.