Gió chiều thổi nhẹ qua ngọn dừa, cánh diều giấy của Mai bay lên cao vút, màu xanh dương in hình chú cá heo nhảy múa. Cô bé năm nay lên bảy, tóc dài buộc hai bên, ngước mắt dõi theo chiếc diều. Đột nhiên, một cơn gió mạnh kéo đến, cuốn chiếc diều lạc vào đám mây trắng mịn như bông. Mai vội chạy theo, chân đất dẫm lên cỏ non, và trước mắt em hiện ra một cánh cổng làm bằng sương.
Cánh cổng mở ra, Mai bước vào vùng đất Gió Ngủ – nơi những ngọn gió nghỉ chân sau chuyến phiêu lưu khắp thế giới. Đất nơi đây phủ đầy cỏ tím, lấp lánh sương sớm. Từ xa, một chú thỏ mặc áo khoác gió màu bạc tiến lại gần: “Chào bạn, mình là Gió Nhỏ, canh giữ diều giấy cho vùng đất này. Chiếc diều của bạn đang ở Lâu Đài Mây Xoáy đấy!”
Gặng hỏi đường đi, Mai được Gió Nhỏ dẫn tới chiếc cầu vồng uốn cong như dải lụa. Cô bé trèo lên từng tầng mây, gặp những đám mây biết cười, hát bài ca ru gió. Đến đỉnh cầu, một lâu đài trắng muốt hiện ra, xung quanh là những con diều giấy đủ màu đang nhảy múa. Chiếc diều cá heo của Mai đang bị mắc vào cánh cửa sổ có hình vòng xoáy.
Bỗng Bà Gió Bắc – người cai quản lâu đài – xuất hiện trong bộ váy xám bạc: “Muốn lấy lại diều, cháu phải giải câu đố này: Thứ gì có thể ôm ấp cả bầu trời mà không chiếm chỗ?” Mai suy nghĩ, nhớ những đêm nằm ngắm sao với mẹ, em mỉm cười: “Đó là giấc mơ ạ!”. Bà Gió Bắc gật đầu hài lòng, trả lại diều và tặng em hạt giống mây: “Gieo nó dưới gối, cháu sẽ bay cùng những giấc mơ đẹp.”
Trở về nhà, Mai ôm chiếc diều và kể cho mẹ nghe cuộc phiêu lưu. Đêm đó, hạt mây nở ra đám mây bé xíu nâng đỡ giấc ngủ của em. Từ đó, mỗi khi trăng lên, những cơn gió lại thì thầm câu chuyện về vùng đất diệu kỳ nơi tuổi thơ chưa bao giờ tắt.