Trong khu rừng Óng Ánh có chú thỏ trắng tên Bông thích ngắm trăng mỗi đêm. Một hôm, chú phát hiện vầng trăng khuyết dần như chiếc bánh bị cắn vội. Giọng nói nhỏ xíu từ trên cao vọng xuống: 'Nếu thu thập đủ 7 mảnh sáng bạc rơi lạc, trăng sẽ tròn lại!'
Bông xách giỏ mây liền lên đường. Chú nhặt mảnh sáng đầu tiên trên bờ suối nơi đom đóm đang tạo thành cầu vồng đêm. Cá thần đỏ thẹn thùng tặng mảnh thứ hai đính trên vảy. Đến khu vườn hoa tàn, chú giúp bướm đêm tìm đường bằng mảnh sáng thứ ba lung linh.
Khi leo lên đồi thông, Bông gặp mây xám định giữ lại mảnh sáng thứ tư. Chú kiên nhẫn hát bài ru của mẹ khiến đám mây mủi lòng. Ba mảnh cuối nằm ở thung lũng tối, nơi núi đá dạy chú cách lắng nghe tiếng thì thầm của gió để tìm đường.
Khi chiếc giỏ rạng rỡ, vầng trăng tỏa sáng dịu dàng tết tóc bạc cho Bông. Cả khu rừng chìm vào giấc ngủ ngọt ngào với điệu nhạc leng keng từ chuỗi ngân ha bên tai, nơi những mảnh trăng còn lại mãi làm đèn dẫn lối cho các bé mơ màng.