Trên tầng mây cao vút, nơi những đám bông trắng mềm mại kết thành vườn rộng, có một chú thỏ nhỏ tên Tít. Lông chú trắng muốt như sương mai, đôi tai dài vẫy gió nhẹ nhàng. Chiếc đuôi bồng bềnh như cụm mây bé xíu, mỗi khi chú nhảy, cả bầu trời như rung rinh theo.
Nhưng Tít buồn lắm! Dù được gió đùa nghịch vuốt ve, dù mặt trời chiếu những tia nắng ấm áp xuống bộ lông mịn, chú vẫn thấy thiếu điều gì đó. "Ước gì mình có một người bạn..." - Tít thầm thì, giọng nhỏ như hơi thở của mây.
Một chiều nọ, khi hoàng hôn nhuộm hồng những đám mây, Tít chợt nghe tiếng động lạ: Tích... tắc... tí tách! Chú nhoài người nhìn xuống mép mây - những giọt nước trong veo đang nhảy múa như chuỗi ngọc lung linh. "Chào bạn!" - Tít reo lên, nhưng những hạt mưa vẫn lặng im rơi xuống.
Chú thỏ bẻn lẻn quay về nhà, bỗng một hạt mưa bé xíu rơi trúng mũi chú: Tách! "A, mình biết rồi!" - Tít vỗ đôi tai. Chú nằm phơi bụng trên mây, lắng nghe thật kỹ. Những âm thanh li ti vang lên: giọng trầm của hạt mưa to, tiếng cười khúc khích của hạt mưa bé, cả tiếng xì xào khi chúng kể chuyện dưới mặt đất...
Từ đó, mỗi chiều tà, khu vườn mây lại rộn rã tiếng đối đáp. Tít kể chuyện về mặt trời thức dậy, hạt mưa tặng chú bài hát tí tách. Và khi màn đêm buông, những người bạn cùng nhau ngắm sao, lời thì thầm của gió ru cả thiên đường mây vào giấc ngủ ngọt ngào.