Ở một khu rừng nho nhỏ có cây cối xanh mướt, Thỏ Trắng sống trong ngôi nhà gỗ nép dưới tán sồi già. Một hôm, cậu phát hiện một bạn nhím nhỏ đang co ro trong bụi hoa dại. "Bạn bị lạc à?" – Thỏ Trắng lễ phép hỏi. Nhím Xù gật đầu, đôi mắt lấp lánh nước: "Mình đi tìm quả dâu cho mẹ..."
Hai bạn nhanh chóng thân thiết. Thỏ dạy Nhím cách nhảy qua suối, Nhím chỉ Thỏ tìm củ cải ngọt nhất. Nhưng khi màn đêm buông xuống, Nhím Xù luôn nhìn về phía xa xăm: "Mẹ mình đang đợi..."
Một trận mưa bão bất ngờ ập đến khi hai bạn đang chơi đuổi bắt. Sấm chớp ầm ầm khiến lối về nhà Nhím bị lở đất. Thỏ Trắng nắm chặt tay bạn: "Về nhà mình đi! Bố mẹ mình sẽ giúp!"
Trong căn nhà ấm áp mùi bánh quế, bố mẹ Thỏ ôm cả hai vào lòng. Sáng hôm sau, cả gia đình cùng đào đường hầm mới giúp Nhím về nhà. Khi thấy mẹ Nhím đang lo lắng gọi tên con khản giọng, Thỏ Trắng chợt hiểu: "Tình bạn đẹp nhất là khi ta biết trân trọng trái tim của nhau!"
Từ đó, khu rừng có thêm một gia đình nhỏ – nơi tiếng cười của Thỏ Trắng và Nhím Xù hòa cùng những câu chuyện khuya bên bếp lửa hồng.