Mai thường ngồi bó gối trên bậc thềm mỗi chiều, đếm từng chiếc lá bàng rơi. Nhà mới chuyển đến khu tập thể, cô bé chưa quen bạn nào. Tiếng cười đùa vọng từ dãy nhà đối diện khiến trái tim bé nhỏ thắt lại...
Một buổi sáng mưa phùn, Mai phát hiện cậu bé tên Đức hay nhặt rác trước cổng. Cậu ấy lặng lẽ chải tóc cho chú mèo hoang bằng chiếc lược sứt ba răng. Ngày mai, Mai để lại lọ thạch trái cây trên bức tường gạch cũ. Ngày kia, chú mèo nhận được thêm chiếc gối nhồi bông cũ nhưng sạch sẽ.
Tình bạn bắt đầu từ những mẩu giấy nhét khe tường: ʺMình có thể cùng xây pháo đài chăn không?ʺ Chiếc ô che mưa chung, tờ album bướm ép khô, buổi chiều giải mã tiếng gõ ống nước - thế giới hai đứa dần rộng mở.
Đêm trăng rằm, ba mẹ Mai mang nồi chè đậu đỏ sang nhà Đức. Ánh đèn vàng xuyên qua tấm rèm vá víu, lộ ra bức ảnh gia đình Đức với những khoảng trống. Ba Mai xoa đầu cậu bé: ʺNhà ta rộng bằng vòng tay yêu thương đấy cháu ạ.ʺ
Mùa phượng đỏ đầu tiên, hai đứa trẻ cùng trồng cây lộc vừng trước sân. Từng sợi ͏rễ mảnh mai đan vào nhau dưới lòng đất, như những câu chuyện đêm hè riễ ràng. Khi Đức phải theo dì về quê, Mai tặng cậu chiếc lọ đựng 100 ngôi sao giấy: ʺMỗi ngôi sao là một kỷ niệm của chúng mình.ʺ
Tối đó, mẹ ôm Mai vào lòng: ʺCon đã học cách trao đi trái tim. Dù bạn ở đâu, tình yêu ấy vẫn đủ sưởi ấm như mặt trời trong túi áo.ʺ Tiếng ve dần tắt, tiếng còi tàu vi vút xa, lòng Mai ấm áp lạ thường.