Trong khu rừng Mây Tím có bạn thỏ trắng tên Bông vừa theo bố mẹ chuyển đến. Sáng nào Bông cũng ngồi bó gối trên hòn đá cạnh suối, đôi tai cụp xuống buồn thiu. "Ước gì mình có một người bạn..." - Bông thở dài.
Một hôm, tiếng xào xạc trong bụi cây lăn ra chú nhím nhỏ lấm tấm hoa cúc trên lưng: "Tớ là Gai Nhỏ! Cậu muốn cùng tớ xây nhà bằng lá thông không?" Bông gật đầu e dè. Hai bạn miệt mài xếp từng chiếc lá, bỗng trời đổ mưa. Gai Nhỏ nhanh nhảu lấy bộ lông gai che cho Bông: "Có tớ đây rồi, đừng lo!"
Từ đó, họ trở thành đôi bạn thân thiết. Gai Nhỏ dẫn Bông làm bẫy cào cào bằng tre, dạy cách phân biệt quả rừng. Còn Bông kể cho bạn nghe những câu chuyện cổ tích bà nội thường kể. Một chiều thu, Bông bỗng khóc nức nở: "Nhà cũ của tớ ở đồng cỏ Vàng có cây phong già đổi màu lá đẹp lắm..."
Gia đình nhím liền bàn kế hoạch bí mật. Sáng hôm sau, cả đàn nhím chở Bông đến gốc sồi lớn – nơi họ đã dùng hàng ngàn chiếc lá nhuộm đủ sắc màu tạo thành "cây phong giả". Bông reo lên: "Đây là món quà tuyệt nhất! Nhưng... vẫn nhớ mùi hương nhà cũ."
Bố nhím âu yếm xoa đầu Bông: "Con ơi, trái tim có thể thuộc về nhiều nơi. Núi rừng này đang học cách yêu con, như con đã mở lòng với chúng ta." Từ đó, Bông hiểu rằng tình bạn ấm áp và hơi ấm gia đình chính là tổ ấm di động trong tim.