Trong khu rừng Rực Rỡ có một ngôi nhà gỗ nhỏ xinh như kẹo bông, nơi gia đình Thỏ Bông sinh sống. Mẹ Thỏ luôn dạy Bông: "Con hãy mở lòng như cánh hoa hướng dương, những điều bất ngờ sẽ đến". Thế nhưng Bông rụt rè lắm, cô bé chỉ thích quấn quýt bên góc vườn trồng cà rốt.
Một sáng thu vàng rực, Bông phát hiện ra bạn Sóc Nhí đang co ro dưới gốc sồi. Chiếc đuôi mềm mại của Sóc bị mắc kẹt giữa những cành cây khô. "Để mình giúp bạn nhé!" - Bông lần đầu tiên dũng cảm bước tới. Hai bạn nhỏ dùng những chiếc lá to làm chăn ủ ấm, cùng nhau ăn hạt dẻ Sóc hái từ đỉnh núi xa.
Từ đó, cây cầu vồng bằng pha lê mà Sóc tặng trở thành lối đi kết nối ngôi nhà Thỏ và tổ Sóc. Họ dùng những sợi nắng vàng dệt thành võng đong đưa kể chuyện, lấy sương sớm pha trà hoa cúc. Bông học được cách Sóc lắng nghe tiếng gió thì thầm, Sóc lại mê cách Thỏ mẹ nướng bánh khoai thơm phức.
Mưa bão ập đến bất ngờ một đêm, cây cầu vồng vỡ tan thành trăm mảnh. Bông ôm mặt khóc nức nở thì nghe tiếng Sóc gọi từ xa: "Chúng mình cùng sửa lại nhé!". Cả gia đình Thỏ bện dây leo thành thang, Sóc bố dùng đuôi khỏe chống cột. Bông con phát hiện ra những mảnh pha lê vỡ khi ghép lại tạo thành vô vàn cầu vồng nhỏ lấp lánh.
Khi mặt trời trở về, cây cầu mới rực rỡ gấp bội. Các bạn nhỏ trong rừng lần lượt đến chơi, mang theo nào hạt dẻ, nào củ cà rốt, nào bình mật ong. Thỏ mẹ mỉm cười xoa đầu hai đứa: "Tình bạn chân thành và tình yêu gia đình chính là phép màu đẹp nhất".