Trong khu rừng Cánh Đào, Thỏ Bông là đứa trẻ duy nhất trong gia đình thỏ. Cậu thường thấy cô đơn dù được ba mẹ yêu thương hết mực. Một buổi chiều nọ, khi đang nhặt củ cà rốt, Thỏ Bông bỗng nghe tiếng sột soạt trên cây: "Cậu muốn chơi cùng tớ không?". Một cánh diều vàng óng ánh bị mắc vào cành cây đang vẫy đuôi chào cậu.
Từ đó, Cánh Diều Vàng trở thành bạn thân của Thỏ Bông. Họ cùng nô đùa trên đồng cỏ, đếm sao đêm và kể chuyện cười. Nhưng mỗi khi Diều Vàng rủ Thỏ Bông đi xa, cậu lại ngập ngừng: "Nhưng ba mẹ tớ sẽ lo lắng mất...".
Một ngày gió lớn, cơn lốc xô Diều Vàng đập vào vách đá. Thỏ Bông hoảng hốt chạy về nhà. Cả gia đình thỏ lập tức hành động: Thỏ mẹ băng bó vết thương bằng lá thuốc, Thỏ bố dùng răng sắc cắt dây leo bện thành thang, em út Thỏ Xám thì hát bài ca cổ vũ. Nhờ tình yêu thương và sự đoàn kết ấy, Diều Vàng đã được cứu sống.
Đêm đó dưới ánh trăng, Diều Vàng thủ thỉ: "Tớ ghen tị vì cậu có gia đình tuyệt vời thế". Thỏ Bông cười hiền: "Nhưng cậu cũng là gia đình của tớ mà". Từ ấy, khu rừng có thêm tiếng cười của đàn thỏ con và chiếc diều vàng luôn bay về tổ ấm mỗi hoàng hôn.