Trong khu rừng Nấm Linh, nơi những cây kẹo mút mọc lên như nấm sau mưa, có một gia đình thỏ trắng sống trong ngôi nhà gỗ thơm mùi quế. Thỏ Bé là đứa con út nhút nhát, suốt ngày lủi thủi nhặt những viên kẹo dẻo rơi từ cây cổ thụ trước nhà. Một chiều thu, tiếng xào xạc trong bụi mâm xôi khiến Thỏ giật mình. Một chú nhím nâu bối rối lăn ra, lưng đầy kẹo socola dính lá.
«Xin lỗi, mình đang tìm đường về nhà...» – Nhím Nâu ấp úng. Thỏ Bé liền rụt rè mời bạn mới thưởng thức chiếc bánh quy nhân mứt mẹ mới nướng. Thế là hai đôi tai cứ thế chụm vào nhau, tiếng cười giòn tan xua đi khoảng cách.
Ngày qua ngày, Nhím thường xuyên ghé thăm cây kẹo diệu kỳ. Có hôm hai đứa cùng tưới nước đường cho rễ cây, có buổi lại hì hụi đan giỏ đựng kẹo bằng lá dứa. Mẹ Thỏ luôn để dành cho Nhím lọ siro hoa cúc ấm áp, còn bố Thỏ dạy cả hai bài hát gõ nhịp bằng đũa gỗ.
Mọi chuyện đột ngột thay đổi vào sinh nhật Thỏ Bé. Khi Nhím hái trộm chùm kẹo hồng ngọc trên ngọn cây làm quà, Thỏ hét lên giận dữ: «Cây này là của nhà tớ!». Chiếc giỏ đan chung rơi xuống đất, vỡ tan những mảnh kẹo thủy tinh.
Đêm đó, Thỏ trằn trọc nghe tiếng gió rít qua kẽ lá. Nó ôm chiếc chăn bông chạy ra vườn, thấy Nhím đang co ro dưới gốc sồi. «Tớ xin lỗi...» – Thỏ khẽ đặt lên lưng bạn chiếc khăn quàng len mẹ mới đan. Hai đứa nhìn lên vòm lá lấp lánh kẹo màu, lòng bỗng ấm lại.
Sáng hôm sau, cả gia đình Thỏ cùng Nhím Nâu trồng thêm một cây kẹo non cạnh nhà. Bố Thỏ cười hiền: «Tình bạn như hạt giống, cần thấm đẫm yêu thương». Kỳ lạ thay, cây mới đơm hoa kẹo xoắn ốc đủ sắc màu – mỗi chiếc kẹo đều có hai hương vị hòa quyện.
Mùa đông đầu tiên Nhím ở lại nhà Thỏ, cả khu rừng ngập tràn mùi caramel ấm nồng. Và khi mùa xuân về, chú nhím nhỏ đã dẫn cả gia đình mình đến xây tổ ấm bên cạnh gốc kẹo xanh biếc. Giờ đây, tiếng cười đùa của lũ trẻ luôn rộn rã như bản nhạc hạnh phúc nhất khu rừng.