Minh cầm chiếc diều giấy đỏ chót chạy ào ra cánh đồng, hai bím tóc nhảy tưng tưng theo từng bước chân. Tiếng sáo diều vi vu hòa cùng tiếng cười giòn tan của lũ bạn đang đuổi bắt dưới nắng vàng rực rỡ.
"Bay cao nữa đi Minh ơi!" - Hoàng hét lên khi chiếc diều vẽ hình cá chép uốn mình trên nền trời xanh. Nhưng đúng lúc ấy, một cơn gió mạnh bất ngờ cuốn chiếc diều văng vào tán cây sao già cỗi ven đồng. Tiếng xé vải "rào" một cái khiến cả nhóm nín thở.
Mũi Minh đỏ ửng, cậu quay mặt vào thân cây xù xì: "Đều tại các cậu la hét om sòm! Diều của bà tự tay gấp mà...". Bầu không khí chùng xuống cho đến khi có tiếng lạch cạch từ trên cao. Chú sóc nhỏ đội mũ lá xuất hiện, chiếc đuôi bông xù nhẹ nhàng gỡ diều khỏi cành cây.
"Hay là tụi mình cùng làm diều mới nhỉ?" - bé Nga mếu máo đề nghị. Cả nhóm hì hục nhặt nan tre, dán giấy màu. Hoa rừng khô được Hoàng khéo léo ép vào thân diều tạo hình cầu vồng lấp lánh. Khi chiếc diều mới vút lên, bà nội Minh bất ngờ xuất hiện với nụ cười hiền hậu: "Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, các cháu nhỉ?".
Chiều hôm ấy, trên nền trời hoàng hôn rực lửa, chiếc diều cầu vồng bay lượn như cầu nối giữa những trái tim biết sẻ chia. Trong tiếng reo hò rộn rã, Minh thì thầm cảm ơn cơn gió nghịch ngợm đã dạy cậu bài học quý giá về tình bạn và tình thân.