Ở góc khuất của thị trấn nọ, có một sân chơi cũ kỹ bị lãng quên. Cỏ dại mọc um tùm, xích đu rỉ sét ken két mỗi khi gió thổi, nhưng Nam – cậu bé 9 tuổi với chiếc nạng gỗ cũ mòn – lại coi nơi này là thế giới riêng. Một chiều thu, tiếng rên yếu ớt từ bụi hoa dại khiến cậu giật mình.
Nam khom người dò dẫm, tim đập thình thịch khi thấy một chú rồng nhỏ cỡ con mèo, vảy xanh lấm tấm bạc, nằm co quắp với vết thương trên cánh. "Sao… sao mày không bay đi?" – cậu thì thào, bàn tay run run chạm vào thân hình lạnh ngắt.
Chú rồng ngước mắt màu hổ phách nhìn Nam đầy van vỉ, nhưng tiếng cười giễu cợt vang lên phía sau. "Thằng què lại đang nói chuyện với rác à?" – nhóm trẻ hàng xóm ồ lên. Nam nuốt nước mắt, ôm chặt chú rồng vào ngực: "Nó không phải rác!"
Đêm đó, dưới ánh trăng mờ, Nam lén mang thuốc thoa cho vết thương của rồng con. Bất ngờ thay, những giọt sương lấp lánh từ miệng rồng tỏa ra, cỏ khô xung quanh bỗng vươn mình nở hoa tim tím. Hóa ra đây là Rồng Sương Mai – sinh vật huyền thoại mang sự sống đến vùng đất cằn cỗi.
Ngày tiếp theo, khi nhóm trẻ hung hăng định giật con rồng, Nam dang tay chắn lại: "Các cậu đùa ác thế đủ rồi!". Một hòn đá ném tới khiến cậu loạng choạng, nhưng chú rồng bỗng phóng lên cao với đôi cánh đã lành, tạo ra vầng sáng lục bảo quét sạch bóng tối trong lòng những kẻ bắt nạt.
Khi bình minh ló dạng, chú rồng đặt dưới chân Nam viên ngọc hạt đậu tỏa ánh xanh dịu. Không phải phép màu chữa lành đôi chân, mà là hạt giống của những khu vườn. Chỉ sau một đêm, sân chơi hoang phế ngập tràn hoa mười giờ đỏ rực và cánh bướm vàng.
Điều kỳ diệu hơn cả xảy đến khi những đứa trẻ năm nào ý tới xin lỗi Nam, giờ chăm chỉ tưới cây cùng cậu. "Tớ… tớ không ngờ lòng tốt lại dễ lây thế này" – Nam cười rạng rỡ, đôi má lúm đồng tiền hồng lên khi thấy cả thị trấn giờ thi nhau trồng cây.
Và cứ thế, bài học về lòng nhân ái được gieo mầm từ một đôi chân không lành lặn, từ bàn tay nhỏ bé dám che chở kẻ yếu thế, và từ sự thật giản dị: Yêu thương chính là phép màu mạnh nhất.