Ở một ngôi làng chài nhỏ ven dòng sông Ngân Hà, có cô bé Linh 10 tuổi mang một khả năng kỳ lạ: em có thể trò chuyện với những chú cá. Từ khi sinh ra, đôi mắt màu ngọc lam của Linh đã lấp lánh như sóng nước, bà nội em bảo đó là món quà từ Thủy Thần. Thế nhưng, Linh luôn sợ hãi những nơi tối tăm – ký ức về lần suýt chết đuối dưới hồ sâu năm lên 6 vẫn ám ảnh em mỗi đêm.
Một mùa mưa bất thường khiến nước sông dâng cao chưa từng có. Khi cơn lũ quét ập đến cuốn phăng những con thuyền, Linh nghe thấy tiếng thì thầm khẩn thiết từ đàn cá chép vàng: ‘Hồ Ánh Trăng dưới chân núi Thần Sừng có thể ngăn lũ, nhưng cửa hồ bị khóa bởi bóng tối…’. Cả làng chìm trong hoảng loạn, Linh nắm chặt tay mẹ: ‘Con phải tìm đến hồ Ánh Trăng!’
Đường đến hồ nước là hành trình xuyên qua hang đom đóm tối om. Từng tiếng gió rít qua kẽ đá như bàn tay vô hình níu kéo. Linh run rẩy cầm chiếc đèn lồng bằng vỏ sò phát sáng, bỗng nghe tiếng cá thần dịu dàng: ‘Nỗi sợ giống như cánh cửa, khi em mở ra, ánh sáng sẽ tràn vào!’. Em hít sâu, bước vào dòng nước lạnh buốt – nơi những con cá ngân hà rực rỡ dẫn lối.
Giữa lòng hồ, cỗ máy cổ bằng san hô đen kịt đang phun trào dòng lũ. Linh nhắm mắt nhảy vào vùng xoáy nước, hai tay xoay mạnh bánh xe gỉ sét. Một tia sáng xanh lóe lên từ chiếc vòng cổ bằng ngọc trai mẹ tặng, cả hồ nước bừng sáng như ngàn vì sao. Bóng tối tan biến, cơn lũ từ từ hạ xuống.
Khi bình minh ló rạng, Linh tỉnh dậy thấy cả làng đang ôm chầm lấy em. Từ đó, mỗi đêm trăng, những chú cá thần lại nô đùa quanh bến nước – và cô bé áo dài vải chàm đã hiểu rằng: ‘Lòng can đảm không phải là không biết sợ, mà là dám bước đi dù trái tim run rẩy.’