Chú Thỏ Dũng Cảm Và Chuyến Đi Đêm
Trong khu rừng Cánh Lá, có một chú thỏ tên Trắng luôn bị mẹ nhắc: "Con phải tập can đảm lên!". Bởi hễ màn đêm buông xuống, Trắng lại nép vào góc giường, run rẩy vì sợ bóng tối.
Một đêm nọ, mẹ Thỏ lên cơn sốt dữ dội. Bác Sóc già bảo: "Chỉ có lá Bình Minh mọc sau đồi Đom Đóm mới chữa được". Thỏ Trắng siết chặt bàn tay bé xíu: "Con sẽ đi!".
Hành trình bắt đầu với con suối Gầm Réo. Dòng nước cuồn cuộn như nuốt chửng bất kỳ ai dám tới gần. Trắng nhắm nghiền mắt, nhảy lên phiến đá nhấp nhô. "Một... hai... ba!", tiếng nước tung tóe hòa cùng trái tim đập thình thịch.
Đến chân đồi, cây cổ thụ Trường Sinh chắn ngang. Từng chiếc rễ ngoằn ngoèo như rắn khổng lồ. Bỗng ánh sáng lấp lánh từ đàn đom đóm xuất hiện: "Cứ theo chúng tôi!". Những vệt sáng nhảy múa dẫn lối cho Thỏ nhỏ leo lên.
Khi tới đỉnh đồi, trăng tròn tỏa sáng lộ ra khóm lá bạc lung linh. Trắng nghe tiếng mẹ thều thào trong gió: "Con làm được rồi!". Trên đường về, chú phát hiện bóng tối không đáng sợ - nó giấu những ngôi sao xinh đẹp và những người bạn sẵn sàng giúp đỡ.
Sáng hôm sau, mẹ Thỏ khỏe lại, ôm con vào lòng: "Lòng dũng cảm không phải là không biết sợ, mà là dám hành động dù trái tim run rẩy". Từ đó, Thỏ Trắng luôn mang theo chiếc lá bạc làm bùa hộ mệnh, nhắc mình về đêm kỳ diệu đã thay đổi tất cả.