Trên đỉnh Ngân Hà lấp lánh, nơi những vì sao hát ru những đám mây ngủ, có một đàn kỳ lân sinh sống. Linh, kỳ lân nhỏ với bộ lông trắng muốt và chiếc sừng bạc gãy cụt, luôn nép mình sau lưng mẹ. Từ ngày chiếc sừng bị vỡ do tai nạn, em không thể tạo ra mưa sao băng như bạn bè – thứ ánh sáng kỳ diệu bảo vệ ngôi làng khỏi Bóng Tối Lấn Át.
"Con phải cố gắng hơn nữa!" – Linh tự nhủ khi nhìn đàn bạn cùng trang lứa thi nhau nhảy múa trên mây, những hạt sao vàng rực rơi xuống từ sừng của chúng. Nhưng mỗi lần em cố gồng mình, vết thương trên trán lại nhức nhối, và chỉ một tia sáng lập lòe rồi tắt ngủm. Tiếng cười chế giễu của lũ trẻ khiến Linh thu mình vào hang đá, nước mắt rơi lã chã.
Đêm định mệnh ập đến khi bầu trời đột nhiên sẫm lại. Bóng Tối Lấn Át – sinh vật hung dữ với hàng ngàn mắt đỏ rực – nuốt chửng từng ngôi sao trên trời. Từng con kỳ lân dồn hết sức mình phóng ra những tia sáng, nhưng cơn giận dữ của quái vật ngày càng mạnh. Linh run rẩy nghe tiếng mẹ gào thét: "Chạy đi con!" khi Bóng Tối quấn lấy bà như rắn độc.
"Không!" – Linh thét lên, đôi chân non nớt bật chạy. Một cảm giác nóng hổi bùng lên trong ngực em. Không còn nghĩ đến chiếc sừng gãy, em nhắm mắt, tập trung vào nhịp đập dồn dập trong lồng ngực. Một luồng ánh sáng bạc lạ thường – sáng hơn cả sao băng – bùng nổ từ trái tim Linh, xé toang màn đêm. Bóng Tối Lấn Át gào thét co rúm lại, tan biến thành tro tàn dưới ánh hào quang.
Khi mở mắt, Linh thấy cả đàn kỳ lân im phăng phắc nhìn mình. Từ vết sừng gãy đã mọc lên một bông hoa thủy tinh lấp lánh – biểu tượng của trái tim thuần khiết. Và cứ thế, câu chuyện về chú kỳ lân dũng cảm lan đi khắp dải ngân hà, nhắc nhở mọi sinh vật rằng: Sức mạnh thực sự tỏa sáng từ tình yêu và lòng dũng cảm.