Trong khu rừng Cánh Lá, có chú thỏ tên Tũn với bộ lông mềm như bông. Một chiều thu, mẹ Tũn bỗng lên cơn sốt nặng. Bác Cú thông thái bảo: "Chỉ có hoa Tiên Dược mọc sau Đèo Mây Gầy mới chữa được bệnh này".
Tũn siết chặt chiếc khăn đỏ mẹ đan, chân run run bước vào con đường tối om. Những bóng cây như bàn tay quái vật vươn ra chặn lối. "Mình không được nản!" - Tũn tự nhủ khi nghe tiếng dế kêu như khúc nhạc động viên.
Giữa lúc sợ hãi nhất, chú gặp bạn Dế Mèn đang gặp nạn dưới mương sâu. Dù đang vội, Tũn vụt lấy dây leo cứu bạn. "Cảm ơn cậu!" - Dế Mèn nói - "Hãy mang theo hòn đá phát sáng này, nó sẽ xua bóng tối".
Ánh sáng lung linh tỏa ra từ viên ngọc, lộ ra muôn vàn đom đóm cùng điệu nhảy của cỏ cây. Tũn phát hiện những âm thanh đêm không hề đáng sợ - tiếng cú gọi bạn ngân nga như bài hát ru, lá khô xào xạc tựa tràng pháo tay cổ vũ.
Khi bông hoa vàng rực như mặt trời nhỏ nằm trong tay, Tũn mỉm cười nhận ra: "Can đảm không phải là không biết sợ, mà là dám bước tiếp dù tim đập thình thịch!"