Trong khu rừng Cầu Vồng, có một chú thỏ trắng tên Cam thông minh nhưng hay mải mê khám phá nên thường quên dành thời gian cho gia đình. Một buổi chiều mưa, Cam bị lạc vào hang sâu, tưởng chừng không thể thoát ra thì nghe tiếng gầm nhẹ vọng tới: ‘Cậu cần giúp không?’ – Hổ Con, chú hổ nhỏ bơ vơ sống một mình dưới tán cây cổ thụ, đang chìa bàn chân to bè ra kéo Cam lên.
‘Tại sao cậu lại ở đây một mình thế?’ – Cam hỏi khi hai đứa trú mưa dưới hốc đá. Hổ Con cúi đầu: ‘Mình không có gia đình, ở đâu cũng thấy lạc lõng…’ Chợt Cam nghẹn lòng nhớ đến dòng thư mẹ nhắn sáng nay: ‘Con nhớ về sớm nhé!’. Cậu nắm tay Hổ: ‘Tối nay đến nhà mình ăn cơm nhé!’
Bữa tối ấm cúng với món cà rốt hầm thơm lừng và tiếng cười rúc rích của đàn em Thỏ Xám khiến Hổ Con bật khóc. ‘Mình chưa bao giờ biết gia đình vui thế này…’. Cam chợt hiểu ra điều gì đó, cậu ôm bố mẹ thỏ thầm thì: ‘Con xin lỗi vì hay đi chơi xa’.
Hôm sau, Cam dẫn Hổ Con đến gặp bác Voi Hiền – người đã dạy hai đứa cách lắng nghe bằng trái tim. Khi Hổ kể về nỗi cô đơn, Cam thủ thỉ: ‘Mình sẽ là gia đình của nhau!’. Hai bạn nhỏ kết hợp xây ‘Ngôi nhà Tình bạn’ từ lá cây và đá cuội, nơi mọi loài vật đều có thể chia sẻ niềm vui và nỗi buồn…
Mùa đông đầu tiên, dưới mái nhà ấm áp ấy, Cam học được cách dừng lại lắng nghe tiếng thở đều của mẹ khi đắp chăn cho mình, còn Hổ Con nhận ra: gia đình không chỉ là người cùng máu mủ, mà còn là những trái tim biết yêu thương.