Chú Chó Nhỏ và Ngôi Nhà Đom Đóm
Trong ngôi nhà nhỏ cuối con đường làng, cậu bé Tú sống cùng bố mẹ. Một chiều thu, trên đường đi học về, Tú nghe tiếng rên yếu ớt từ bụi cây. Cậu bước lại gần và thấy một chú chó con lấm lem, đôi mắt đen láy ngước nhìn cậu đầy van vỉ. Không chút ngần ngại, Tú ôm chú chó về nhà, đặt tên là Bắp.
Từ ngày có Bắp, căn nhà rộn rã tiếng cười. Chú chó nhỏ như hiểu lòng người, luôn quấn quýt bên Tú. Nhưng bố mẹ cậu lo lắng: "Nuôi chó phải biết dạy dỗ, con nhớ đừng ham chơi mà quên việc nhà nhé!". Tú gật đầu hứa, nhưng trong lòng chỉ mong mau đến chiều để dẫn Bắp đi khám phá khu rừng sau nhà.
Một đêm trăng sáng, tiếng ếch kêu râm ran khiến Bắp sủa lên từng hồi. Tú lén bế chú chó ra vườn. Bỗng, những ánh sáng lấp lóe hiện ra trước mặt. Đàn đom đóm như dải ngân hà rơi xuống đất, dẫn lối vào khu rừng. Bắp vẫy đuôi mừng rỨ, lao theo những chấm sáng diệu kỳ.
Mải đuổi theo đàn côn trùng phát sáng, hai bạn nhỏ lạc vào nơi xa lạ. Tiếng gió rít qua kẽ lá, Tú ôm chặt Bắp: "Chúng ta đi đâu thế này?". Bỗng tiếng gọi của mẹ vang lên phía xa. Cậu bé định chạy về nhưng Bắp lại kéo tay áo cậu đi tiếp. Một thoáng phân vân, Tú nghe theo bạn...
Sáng hôm sau, bố mẹ thức trắng đêm tìm con. Khi thấy Tú ôm Bắp ngủ say dưới gốc cây cổ thụ phủ đầy đom đóm, mẹ cậu khóc nức nở. Về nhà, Tú cúi đầu xin lỗi: "Con xin lỗi vì đã không nghe lời bố mẹ". Ông bố xoa đầu cậu: "Nhà mình phải cùng nhau giữ gìn hạnh phúc, con đã hiểu chưa?".
Kỳ lạ thay, từ đêm đó, cứ đến giờ Tú đi học về, đàn đom đóm lại dẫn Bắp ra tận cổng đón cậu. Tú hiểu rằng: Tình bạn như hạt giống cần vun trồng, còn gia đình là mảnh đất ấm áp nhất để những hạt giống ấy nảy mầm.