Mai đang vẽ dở bức tranh thì nghe tiếng gõ lạch cạch từ chiếc tủ cũ. Cô bé mở cửa tủ và kinh ngạc khi thấy một cánh cổng lấp lánh dẫn vào khu rừng đầy cây phát sáng. Không chút do dự, cô bước qua cổng và lập tức bị bao phủ bởi hàng ngàn đốm màu nhảy múa như pháo hoa.
"Chào thợ sáng tạo nhí!" - Một sinh vật hình giọt nước lơ lửng trước mặt Mai, cơ thể nó chuyển màu liên tục từ đỏ cam sang tím biếc. "Tớ là Cầu Vồng! Cậu muốn tham gia lễ hội Sáng Tạo Tối Thượng không?"
Họ cùng bay qua dòng suối nước vàng, nơi những con cá vây bằng giấy viết thơ ca. "Thử thách đầu tiên đây!" - Cầu Vồng vẫy đuôi tạo ra cầu vồng đá bảy sắc. "Hãy xây cầu qua thác nước này mà không dùng vật liệu nào ngoài... âm nhạc!"
Mai cười khúc khích, cô lấy chiếc kẹp tóc gõ nhịp vào phiến đá. Những nốt nhạc xanh lá hiện lên, xoắn xuýt thành chiếc cầu cong vút như dải lụa. Khi bước lên, mỗi bước chân cô phát ra tiếng piano trong trẻo.
Họ gặp cây cổ thụ khổng lồ với vô số cánh cửa nhỏ xíu. "Mỗi cửa là một câu đố!" - Cầu Vồng nói. Mai chọn cửa hình sao biển, bên trong là mê cung gương. Cô bé bẻ chiếc bút chì thành những mảnh gương nhỏ, dựng lại thành con đường phản chiếu ánh trăng, giúp tìm lối thoát.
Bỗng cả khu rừng rung chuyển. "Ôi không! Bóng tối đang nuốt chửng màu sắc!" - Cầu Vồng kêu lên. Mai lao đến gốc cầu vồng khô héo, nơi những vệt đen đang lan ra. Cô bé nhắm mắt tưởng tượng: bàn tay nhỏ phác họa hình mặt trời bằng ánh mắt, mái tóc thổi bay thành cơn gió mang hạt mầm, nụ cười cô nở thành đoá hướng dương vàng rực.
Một tiếng nổ vang lên. Từng tia sáng bắn ra từ trái tim Mai, hất văng mảng đen. Cả khu rừng bừng tỉnh với sắc màu rực rỡ gấp đôi. "Cậu đã dùng chính cảm xúc để sáng tạo!" - Cầu Vồng reo lên, biến thành cầu trượt xoáy ốc đưa Mai về phòng. Sáng hôm sau, khi nhìn bức tranh dang dở, Mai mỉm cười. Cô biết mỗi nét vẽ giờ đây đều ẩn chứa phép màu riêng...