Trong khu vườn nhỏ cuối ngõ, cây phượng già tỏa bóng rợp mát. Minh hì hục kéo mấy tấm ván cũ lên, đôi má bụ bẫm ửng hồng. "Nhà trên cây của con sắp xong rồi bố ơi!" Cậu bé hét xuống, giọng reo vui. Bố cười hiền từ dưới sân, tay vẫn tỉ mỉ buộc dây thừng cho chiếc thang.
Chiều hôm ấy, tiếng gọi e dè vang lên: "Cho tớ chơi với được không?" Lan – cô bé hàng xóm mới chuyển đến đứng ngượng nghịu dưới gốc cây. Minh bĩu môi: "Đây là nhà bí mật của tớ thôi!" Thấy đôi mắt bạn rưng rưng, cậu vội quay đi nhưng lòng chợt chạnh buồn.
Đêm đó, trận mưa rào ập xuống. Sáng ra, chiếc thang đứt gãy khi Minh trèo lên. Cậu ngã oạch xuống đám cỏ mềm. Tiếng khóc thút thít vang lên thì chính Lan là người đầu tiên chạy tới. "Mình gọi bố mẹ cậu nhé?" Giọng nói ngập ngừng mà ấm áp khiến Minh nín bật.
Trưa ấy, mẹ vuốt tóc Minh âu yếm: "Con thấy không? Lúc khó khăn nhất, gia đình luôn bên con. Nhưng bạn bè cũng là món quà quý đấy." Bố vừa sửa thang vừa cười: "Ngôi nhà sẽ vững chãi hơn nếu có thêm đôi bàn tay bé nhỏ."
Chiều tà nhuộm vàng lá cây, Minh lóng ngóng ôm hộp sơn màu ra vườn. Cậu ngước nhìn Lan đang nhổ cỏ giúp mẹ bên hàng rào: "Tớ... tớ muốn mời cậu cùng trang trí ngôi nhà. Chúng mình làm thành căn cứ bí mật chung nhé?"
Hai đứa trẻ say sưa quét những mảng tường xanh lá. Lan khéo tay vẽ lên đó chú mèo tam thể đang vờn bướm. Minh thì hào hứng đóng thêm chiếc bàn nhỏ. Tiếng cười giòn tan hòa cùng bài hát mẹ dạy văng vẳng từ nhà bếp.
Từ hôm ấy, ngôi nhà gỗ bé xinh trở thành nơi ươm mầm tình bạn. Có khi cả nhà Minh cùng Lan leo lên kể chuyện cổ tích dưới ánh trăng. Có bữa hai đứa chia đôi hộp cơm trưa mẹ gói cho. Và mỗi khi giận nhau, chính chiếc chuông gió bằng vỏ ốc bố tặng lại ngân nga nhắc nhở về sự bao dung.