Mai nép sau tấm rèm cửa sổ, nước mắt lăn dài trên má. Bố mẹ lại cãi nhau về chuyện dọn nhà lần nữa. Cô bé chạy ù ra vườn, đôi chân nhấc bổng khỏi con đường quen thuộc.
Bỗng một mùi hương caramel ngọt ngào dẫn lối. Mai lần theo và phát hiện ngôi nhà gỗ nhỏ phủ đầy kẹo bông giữa rừng. Cánh cửa mở ra, một chú thỏ bụng phệ mặc tạp dề bước ra:
- Chào nhóc! Ta là Bắp Cải, thợ làm kẹo của Rừng Thẳm. Có muốn thử kem dâu tây rắc hạt dẻ không?
Mai ngỡ ngàng gật đầu. Trong lúc thưởng thức, cô kể hết nỗi buồn về gia đình. Bắp Cải vẫy tai:
- Đừng khóc nữa, ta sẽ dạy cậu cách làm món kẹo hàn gắn! Nhưng cần đủ ba nguyên liệu: Hoa cúc dại của Gấu Mật, lông tơ của Nhím Xám và tiếng cười của Sóc Nâu.
Hành trình tìm kiếm bắt đầu. Chú sóc nhút nhát trên cành thông khẽ hỏi:
- Cậu có muốn nghe câu đố vui không? Khi nào thì mặt trăng mặc áo trắng?
- Khi... khi trăng tròn ạ?
- Sai rồi! Là khi trăng làm bằng kem vani! - Sóc Nâu cười khúc khích, tiếng cười như chuông gió lan tỏa.
Đến hang Gấu Mật, Mai rụt rè gõ cửa. Gấu đang bôi mật ong lên vết thương cho con:
- Hoa cúc dại à? Cứ lấy tự nhiên. Nhưng cháu nhớ nhé, yêu thương phải đi cùng thấu hiểu.
Khi tập hợp đủ nguyên liệu, Bắp Cải nghiêm mặt:
- Bí quyết cuối cùng là lòng chân thành. Hãy nghĩ về ký ức đẹp với bố mẹ khi nhào bột.
Chiếc kẹo hình trái tim tỏa ánh sáng ấm áp. Đêm đó, Mai đặt viên kẹo giữa bàn ăn. Bố mẹ cầm tay nhau, giọng nghẹn ngào:
- Con gái bé bỏng của bố mẹ...
Sáng hôm sau, cả nhà cùng nhau xây tổ chim cho Sóc Nâu, trồng vườn hoa với Gấu Mật và thi làm kẹo với Bắp Cải. Khu rừng tràn ngập tiếng cười trong veo như những viên kẹo ngọt ngào nhất.