Trên triền đồi cỏ lau của làng Mùa Gió, bé Mai mải mốt thả diều hình cá chép. Chiếc diều đột nhiên đâm sầm vào một chiếc lều vải màu chàm lấp ló sau rặng tre. Từ trong lều bước ra cậu bé gầy gò với mái tóc xoăn bồng bềnh – đó là Cường, đứa trẻ mới theo gia đình du mục đến đây.
‘Diều của cậu làm hỏng lều nhà tôi!’ Cường nghiến răng. Mai lắp bắp xin lỗi, nhưng cậu bé đã cuốn lều rời đi trong im lặng. Dân làng thì thào: ‘Bọn du mục chỉ toàn gây rắc rối!’.
Một tuần sau, khi em trai Mai – cu Bin 4 tuổi – biến mất lúc hái sim, cả làng xôn xao tìm kiếm. Giữa lúc mọi người bối rối, Cường xuất hiện với chiếc đèn lồng bằng vỏ bầu: ‘Tôi biết lối vào hang Dơi, chỗ bọn trẻ hay trốn chơi.’ Mai nghi ngại nắm chặt tay Cường: ‘Tớ tin cậu!’
Trong hang tối om, tiếng nước nhỏ giọt rền rĩ. Cường dẫn đường bằng những ký hiệu kỳ lạ cha cậu dạy – vết khắc trên đá, hướng gió luồn qua kẽ núi. Khi phát hiện cu Bin đang co ro sau mỏm thạch nhũ, chính Cường đã nhảy xuống suối ngầm lạnh cóng đưa em về.
Đêm ấy, gia đình du mục nhận lời mời dùng cơm tối từ nhà Mai. Ánh lửa bếp lửa soi rõ chiếc thắt lưng da cũ kỹ Cường đeo – nơi khắc tên từng địa danh gia đình cậu từng qua. ‘Mỗi vết khắc là một kỷ niệm,’ Cường cười, ‘dù đi xa, nhà vẫn ở trong tim.’ Mai hiểu ra: Gia đình không phải mái nhà yên ổn, mà là nơi ta thuộc về.
Sáng hôm sau, chiếc diều cá chép bay cao cùng cánh diều đại bàng của Cường. Trên bãi cỏ, ngôi nhà di động bằng vải dựng tạm tỏa khói nghi ngút – đã thành tổ ấm thật sự.