Giữa khu vườn nhỏ đầy hoa cúc vàng, chú cún lông vàng óng tên Bông nằm dài trên thảm cỏ, đôi mắt buồn thiu nhìn lên bầu trời chiều. Từ ngày chủ nhân chuyển đi, Bông cảm thấy cô đơn vô cùng.
Bỗng một tiếng động khẽ vang lên từ bụi hoa hồng. Một bóng đen nho nhỏ nhảy xuống, đó là chú mèo mun có đôi mắt xanh biếc như ngọc. "Mình là Mun! Cậu muốn chơi cùng mình không?"
Hai người bạn mới cùng nhau đuổi bắt bướm, nghịch những chiếc lá vàng rơi. Khi mặt trời dần tắt, Mun kể cho Bông nghe về gia đình mèo của cậu: "Mỗi tối mẹ mình thường liếm lông cho cả đàn, bố mình dạy anh em mình leo cây..."
Bông chợt thấy nhói tim. Chú nhớ những buổi chiều được cô chủ ôm vào lòng, nhớ cả tiếng chuông cười giòn tan mỗi khi chơi ú òa. Bỗng tiếng sột soạt cuối vườn vang lên - mẹ Bông với chiếc vòng cờ lấp lánh đang tiến về phía hai đứa.
"Con yêu! Mẹ đi tìm con khắp nơi!" Mẹ Bông quấn lấy cậu bằng chiếc mũi ấm áp. Mun cười khúc khích: "Hóa ra cậu may mắn lắm mà không biết!"
Dưới bầu trời đêm lấp lánh, ba mẹ con Bông và Mun cùng nằm ngắm sao. Những vì tinh tú như đang nhảy múa, tạo thành bức tranh gia đình ấm cúng nhất mà Bông từng thấy.