Mai vén tấm rèm cửa sổ, mắt sáng lên khi thấy một bím tóc lòa xòa màu mật ong đung đưa sau vườn. "Mèo hoang!" – Cô bé thì thầm, lẻn ra vườn với túi cá viên còn nóng hổi mẹ vừa rán sáng nay.
Chú mèo khoang vàng nhỏm dậy, mũi ươn ướt khẽ động đậy. "Mẹ bảo không được nuôi mèo lạ" – Mai bỗng băn khoăn khi thấy chiếc vòng cổ đã cũ kỹ của nó. Dây đeo đứt lìa, trên mặt vòng khắc nguệch ngoạc chữ "Bờm".
"Meow!" – Tiếng kêu như đồng ý khi Mai đặt bát nước bên gốc nhãn. Từ đó, sáng nào Bờm cũng đến ăn sáng cùng gia đình, đuôi quấn lấy chân bé gái mỗi khi ba đọc báo, mẹ gấp quần áo.
Một chiều mưa tầm tã, tiếng gào thảm thiết dưới mái hiên khiến cả nhà giật mình. Bờm co ro trong hộp các-tông ướt sũng, mắt long lanh nhìn Mai. "Con sẽ chăm sóc bạn ấy!" – Đôi tay bé xíu ôm chặt mèo con lần đầu tiên được bước vào nhà.
Hai tuần sau, góc phòng Mai bừng sáng với ngôi nhà gỗ tí hon ba đóng bằng thùng đựng sách cũ. "Nhà trên cây của mình chưa hoàn thành mà" – Mai thủ thỉ với Bờm đang cuộn tròn trên đống gối. Bỗng cái đầu nhỏ chúi vào tay cô bé, chiếc móng hồng ấm áp khẽ cào cào bàn tay: "Meoooow!"
Sáng hôm sau, Bờm tha về chiếc lá phong đỏ chót. Mai cười rúc rích khi thấy chú mèo dùng mũi đẩy từng hạt cườm vào hộp thiếc – vật liệu trang trí đầu tiên cho ngôi nhà trên cây. Ba giúp đóng thang dây, mẹ may rèm cửa nhỏ xíu từ vải vụn. Cả gia đình cùng Bờm chở che tổ ấm tí hon qua bao cơn gió mùa đông bắc.
Hôm chia tay tổ chim rơi, Mai ôm bộ lông vàng ấm áp: "Bờm là bạn tốt nhất của tớ". Chú mèo dụi dụi má vào tay cô bé, đôi mắt xanh biếc lấp lánh tình thương yêu. Gió thu mang theo tiếng cười gia đình và tiếng kêu "meow" hạnh phúc, xuyên qua những tán lá vàng rực rỡ.