Trong khu rừng long non nơi những thân cây tỏa ánh sáng xanh dịu tựa đèn lồng, có chú tê tê con tên Tít suốt ngày cuộn tròn trong hang. Khác với bạn bè cùng lứa hay đùa nghịch, Tít thích nhất là nhặt những viên sỏi lấp lánh ven suối. Mỗi lần nghe tiếng mẹ gọi về, cậu lại giả vờ ngủ say để trốn trò chuyện.
Một chiều thu, khi Tít đang bí mật đào hố chôn viên ngọc thạch mới tìm được, chùm ánh sáng vàng rực chợt lơ lửng trước mũi cậu. Đó là Đóm - chú đom đóm có đôi cánh pha lê duy nhất trong rừng. "Sao cậu cứ chơi một mình thế?" - Giọng Đóm vang lên như tiếng chuông đồng. Tít chưa kịp trốn thì đã bị kéo vào trò đuổi bắt bướm đêm đầy tiếng cười giòn tan.
Đêm ấy lần đầu tiên Tít về nhà muộn. Cậu ngỡ ngàng thấy mẹ vẫn đang đan chiếc khăn từ sợi tơ chuối bên bếp lửa, còn bố thì cẩn thận xếp từng viên sỏi cậu nhặt được lên kệ gỗ. "Bố mẹ tưởng con không thích nói chuyện cùng chúng ta..." - Giọng mẹ Tít run run khi thấy những giọt nước mắt lấp lánh rơi trên má con. Hóa ra mỗi viên đá cậu thu thập đều được cha mẹ biến thành bức tranh khảm tuyệt đẹp treo khắp nhà.
Sáng hôm sau, Tít dũng cảm dẫn Đóm về thăm gia đình. Cả khu rừng bỗng rực rỡ hơn khi những viên ngọc thạch phản chiếu ánh đom đóm, tạo thành cầu vồng đêm múa lượn quanh mái nhà ấm áp.