Trong khu rừng phù thủy Hương Mộc nơi cây cối biết hát, có chú chuột tre nhỏ tên Mít với bộ lông óng ánh màu mật ong. Điều khiến Mít khác biệt là sở thích sưu tập những chiếc lá vàng hình trái tim rơi từ cây Thiên Nguyệt. Nhưng chú luôn buồn vì chẳng ai chia sẻ niềm vui ấy.
Một chiều thu nhuốm màu hổ phách, khi Mít đang xếp những chiếc lá thành vòng tròn dưới gốc cây, tiếng cười khúc khích vang lên: 'Trò chơi này thú vị quá!'. Một chú ốc sáng lấp lánh với lớp vỏ phát ra ánh sao đang cuộn tròn trong đống lá. Đó là Ánh - ốc sáng duy nhất trong rừng không biết về gia đình mình.
Hai người bạn nhỏ nhanh chóng kết thân. Mít dạy Ánh cách phân loại lá theo độ óng ánh, Ánh kể về những giấc mơ kỳ lạ có tiếng gọi 'Về nhà thôi con'. Họ cùng nghĩ ra ý tưởng xây đoàn tàu bằng lá vàng để Ánh đi tìm gia đình. Những chiếc lá được kết bằng sợi tơ trăng, mỗi toa tàu chứa đầy câu chuyện hai bạn viết chung.
Đêm khởi hành định mệnh, khi đoàn tàu lá vàng lơ lửng trên dòng suối bạc, Ánh bỗng reo lên: 'Tớ nhớ rồi! Gia đình tớ di cư theo mùa sao Bắc Đẩu. Nhưng làm sao tìm được họ giữa trời đêm mênh mông?'. Mít siết chặt tay bạn, nảy ra ý tưởng dùng chính ánh sáng từ vỏ ốc của Ánh làm tín hiệu. Cả hai thổi hồn vào chiếc đèn lá cuối cùng, khiến nó phát ra cầu vồng đêm tỏa sáng khắp rừng.
Bất ngờ thay, hàng trăm ánh sáng nhấp nháy từ triền núi xa dần tiến lại. Đó là đoàn ốc sáng di cư - có cả gia đình Ánh! Hóa ra chiếc đèn lá đã kích hoạt trí nhớ bị lãng quên từ thuở ốc bé. Trước khi chia tay, Ánh tặng Mít chiếc vảy phát sáng nhỏ nhất của mình: 'Dù xa cách, ánh sáng tình bạn sẽ luôn dẫn đường chúng mình tìm về nhau'.
Từ đó, mỗi đêm trăng, Mít lại ngồi bên đoàn tàu lá vàng, kể cho gió nghe về người bạn ốc sáng đặc biệt. Và đôi khi, từ chân trời xa thấp thoáng những tia sáng lấp lánh như lời chào của tình bạn vượt không gian.