Trong khu rừng Hoa Bướm, có chú thỏ trắng tên Bông luôn sợ bóng tối. Một đêm nọ, mẹ Bông lâm bệnh nặng. Bác Hươu già nói: 'Chỉ có Hoa Ánh Dương mọc sau núi Vực Thẳm mới chữa được bệnh này.'
Bông run rẩy ôm chiếc đèn lồng nhỏ, bước vào con đường tối om. Càng đi, bóng càng dày đặc. Bỗng tiếng cành cây gãy 'răng rắc' khiến Bông khóc thét. Một cây cổ thụ phát sáng hiện ra, đưa cho cô hạt giống lấp lánh: 'Hạt này sẽ nở hoa khi con vượt qua ba thử thách.'
Thử thách đầu là con suối Đá Lở. Bông nép sau tảng đá nghe nước cuồn cuộn gầm gừ. Nhớ lời cây thần, cô hít sâu nhảy qua từng phiến đá trơn. Vừa sang bờ, hạt nảy mầm chiếc lá xanh biếc!
Đường tiếp qua hang Dơi Âm U. Bầy dơi vỗ cánh 'vù vù' quấn lấy đèn lồng. Tim Bông đập thình thịch, nhưng cô lấy hết can đảm hát vang bài ca mẹ dạy. Bầy dơi dịu dàng bay đi, hạt trổ nụ hồng tươi.
Thử thách cuối – vực thẳm đầy gai nhọn. Bông nhắm mắt tưởng tượng nụ cười mẹ, rồi bám vào dây leo đung đưa qua vực. Khi chạm đất, đóa hoa năm cánh tỏa sáng rực cả khu rừng! Bông hái hoa, hạt giống biến thành chiếc hộp quý: 'Can đảm không phải là không sợ, mà là dám hành động dẫu tim run lên!'
Sáng hôm sau, mẹ Bông khỏe lại. Từ đó, mỗi khi sợ hãi, Bông lại mở chiếc hộp nhớ về hành trình đêm ấy – nơi cô tìm thấy sức mạnh từ chính trái tim mình.