Trong khu rừng Cầu Vồng rực rỡ, có chú thỏ trắng tên Bông lúc nào cũng mang theo chiếc túi vải xinh xắn. Một buổi sáng nọ, Bông phát hiện chiếc ví da nâu bóng loáng bị rơi trên đường đi học. Trong ví có rất nhiều hạt dẻ vàng óng cùng bức thư viết: "Cho mẹ - Chồn đất già".
Dù bụng đói meo, Bông vội ôm ví chạy đến nhà bác Chồn. Thấy món quà biến mất, bác Chồn đang loay hoay tìm kiếm. Khi Bông trao lại chiếc ví, đôi mắt bác Chồn rưng rưng: "Cảm ơn cháu! Đây là thuốc quý cứu mẹ già của bác đấy!". Trái tim Bông ấm áp lạ thường.
Trưa hôm ấy, khi đang nghỉ trưa dưới gốc sồi, tiếng rên yếu ớt vọng đến. Bạn Sóc Nâu bị gai đâm vào chân không đi được. Bông vội dùng chiếc khăn tay nhỏ nhặt những chiếc gai tỉ mỉ, rồi cõng bạn về tổ. Những giọt mật hoa Sóc mẹ tặng Bông ngọt lịm cổ họng.
Chiều tà, mưa gió ập đến bất ngờ. Bông nhìn thấy tổ chim Chích Chòe đung đưa nguy hiểm. Không ngần ngại, chú dùng dây leo cột tổ chim vào cành cây vững chãi. Đàn chim con kêu "Cảm ơn anh Bông!" ríu rít khi mưa tạnh, bảy sắc cầu vồng lại tỏa sáng.
Tối đó, khi mặt trăng lên cao, ba mẹ Bông ôm con thật chặt: "Hôm nay trái tim con đã tỏa sáng ba màu - Trắng của sự trung thực, Hồng của lòng nhân ái, Vàng của tình yêu thương". Gió đêm thì thầm kể câu chuyện về chú thỏ nhỏ cho cả khu rừng nghe.