Chiều muộn, bé Mi phát hiện chiếc lá vàng biết nói cuốn vào hiên nhà: ‘Cứu lấy Rừng Ngọc...’ - tiếng thì thầm hối hả. Cô bé vội theo dấu đom đóm xanh dẫn vào khu rừng lạ, nơi cây cối khô queo nắm tay nhau tạo thành bức tường thở dốc.
Thình lình, chú Thỏ Bạc mắt đỏ hoe xuất hiện: "Suối Thần đang khóc vì rác độc! Không còn ai múa nước cùng chúng tôi." Mi cúi xuống nhặt vỏ chai dính dầu nhớt, bỗng nghe tiếng vo ve từ bụi hoa dại. Ong nghệ Thợ Vàng rầu rĩ: "Khói đen từ nhà máy làm tổ của tôi ngạt thở!"
Ba người bạn quyết định tìm nguồn ô nhiễm. Họ băng qua thảm lá mục nơi những chú giun đất cần mẫn xới đất, gặp Cáo Lửa đang giật mình với đống pin cũ bốc mùi. "Chất độc thấm vào đất, cây không thể lớn!" - Cáo gầm gừ. Mi nhanh trí dùng hộp giấy gom pin, Thỏ Bạc đào hố chôn an toàn.
Đêm xuống, cả nhà Dơi Túi treo ngược trên cành thông: "Ánh đèn thành phố sáng quá, chúng tôi lạc đường!" Ong Thợ Vàng đề nghị dán giấy đen cửa sổ nhà máy. Bằng những chiếc lá dâu tằm và nhựa thông, họ tạo ra tấm rèm thiên nhiên đầu tiên.
Bình minh ló dạng, họ tới hồ nước đen ngòm. Cá Chép Vàng nổi lên phủ đầy dầu: "Hãy dùng sức mạnh của bạn nhỏ!" Mi nhớ tới bài học về vi khuẩn ăn dầu, cô rắc men từ quả chuối thối xuống nước. Đàn cá hợp lực quẫy đuôi tạo sóng, mặt hồ dần lấp lánh như gương.
Khi mặt trời lên cao, khu rừng vang lên khúc hát mới - tiếng lá reo hòa cùng suối róc rách. Cây cổ thụ trổ hoa bằng hơi thở sạch, trao cho Mi hạt giống Ngũ Sắc: "Mỗi hạt này sẽ nở thành cây biết lọc không khí. Hãy gieo khắp nơi!" Từ đó, trường học của Mi rực rỡ những chậu cây tí hon, và đêm đêm, đom đóm lại dẫn đường cho những ước mơ xanh.