Bên dòng suối trong vắt của làng Hồng Mai, cô bé 8 tuổi cùng tên đang ngồi nhặt những viên sỏi trắng tinh. Bỗng một ánh sáng tím lóe lên từ đáy nước. ‘Cốc... cốc...!’ – tiếng gõ kỳ lạ vang lên từ hòn đá hình trái tim đang rung nhè nhẹ trong lòng bàn tay cô bé.
‘Ta là Sỏi Thần 500 năm tuổi,’ viên sỏi cất giọng trầm ấm, ‘hãy ước điều con muốn, nhưng nhớ rằng – phép màu chỉ hiệu nghiệm khi xuất phát từ trái tim trong sáng.’
Ngày hôm sau, Mai mang viên sỏi đến trường. Giữa đường, em thấy ông Tư hàng xóm đang lom khom nhặt từng hạt gạo rơi vãi. Không chút đắn đo, em thì thầm: ‘Con ước cho ông có chiếc bao mới!’ Một làn khói tím bốc lên, chiếc bao vải lành lặn hiện ra khiến ông lão rưng rưng cảm động.
Chiều tan học, tiếng rên khàn khàn trong bụi cây thu hút Mai. Một chú chó con bị lạc đang run rẩy vì đói. Cầm viên sỏi ấm áp, em mỉm cười: ‘Con ước cho bạn ấy tìm được mẹ!’. Ánh sao băng lóe lên, tiếng sủa vui mừng vang xa khi chú chó nhảy cẫng vào lòng chó mẹ đang chạy đến.
Tối đó, Mai xoay viên sỏi trong tay khi nghe tiếng mẹ thở dài vì chiếc quạt máy hỏng giữa mùa hè nóng nực. Viên sỏi như thôi thúc: ‘Con có thể ước điều gì cho mình mà?’ Nhưng ký ức về lời dạy ‘Đừng tham điều mình không cần’ của cha vang lên. Cô bé đặt viên sỏi vào lọ thủy tinh, quyết định giữ bí mật về phép màu.
Sáng mùng 1 Tết, viên sỏi phát sáng rực rỡ: ‘Con đã vượt qua mọi thử thách của lòng tốt. Giờ đây, hãy nhìn xem…’ Cả làng Hồng Mai bừng sáng với những vườn cây trĩu quả, giếng nước trong vắt và nụ cười rạng rỡ của những người em từng giúp đỡ. Từ đó, viên sỏi trở thành vật tổ truyền đời dạy trẻ nhỏ bài học về lòng nhân ái chân thật.