Giữa thị trấn Hoa Cúc nhỏ bé, có một căn phòng thí nghiệm lấp lánh đèn nháy màu xanh. Lina, cô bé 10 tuổi tóc tém ngố nghễnh, đang hì hục lắp chiếc kính thiên văn tự chế cùng người bạn robot Zippy - cỗ máy hình tròn lơ lửng như quả cầu titan với bốn cánh quạt gió xoay tít.
‘Nóng quá! Cảm biến nhiệt Zippy báo 38 độ!’ – Giọng nói điện tử vang lên. Lina bật cười: ‘Chúng ta sắp hoàn thành rồi! Tớ muốn tìm ngôi sao mới đúng sinh nhật ba...’. Đột nhiên, màn hình radar của Zippy rú lên liên hồi. Một dãy tín hiệu nhấp nháy: ••• •••• ••• theo nhịp lạ.
‘Giống mã Morse ngoài hành tinh!’ Lina reo lên. Hai bạn nhỏ lập tức báo cho ba cô - tiến sĩ Thiên đang nghiên cứu dưới tầng hầm. Nhưng khi họ mang thiết bị lên, tín hiệu đã biến mất. Zippy đề nghị: ‘Phóng tôi lên tầng khí quyển thu tín hiệu gốc!’.
Đêm đó, Zippy bay vào khoảng không tối om. Bỗng ‘BÙM!’ - Một tia sáng tím quét ngang khiến cánh quạt robot kẹt cứng. Lina hốt hoảng xem dữ liệu truyền về: ‘Nhiệt độ cánh quạt tăng đột biến do ma sát với hạt bụi vũ trụ tích điện!’ – Cô bé nhanh trí chỉ bạn dùng tấm pin mặt trời dự phòng làm bộ tản nhiệt.
Khi Zippy an toàn trở về, cả nhóm phân tích dữ liệu và phát hiện nguồn phát: Tinh vân Ánh Ngọc cách đó 1,000 năm ánh sáng. ‘Đây là sao xung!’ - Ba Lina giải thích. ‘Nó như chiếc đèn hải đăng vũ trụ, xoay 30 vòng/giây và phát sóng radio đều đặn. Nhịp tín hiệu khác nhau do sóng vũ trụ bị méo khi đi qua đám mây thiên thạch!’
Sáng hôm sau, Lina ôm Zippy ngắm bầu trời: ‘Ngoài kia còn bao điều kỳ diệu đang đợi chúng mình phải không?’. Robot rung lên tiếng cười giòn tan: ‘Tất nhiên! Nhưng lần sau nhớ mang theo... kem chống nắng vũ trụ nhé!’