Trong khu rừng đước xanh mướt ven biển, có chú cá thòi lòi tên Cá Bống với vảy óng ánh màu lam bơi dưới bùn. Một sáng nọ, Cá Bống giật mình khi thấy rễ cây đước già co quắp khô khốc. "Nước biến mất rồi!" - chú kêu lên, đôi mắt lồi long lanh lo lắng.
Gần đó, cây đước trăm tuổi Cây Đước rùng mình làm những chiếc lá vàng xoăn lại. "Con đập mới xây đã chặn dòng nước mặn" - giọng cây trầm ấm vang lên. Cả khu rừng xôn xao: cua biển không tìm được hang, chim cồng cộc mất chỗ đậu, hoa mắm vàng ủ rũ.
Bỗng tiếng chân người rục rịch. Bé Mai đội nón đỏ lỡ đường vào rừng khi đi tìm hoa biển. Cá Bống nhảy tót lên lá sen, phát hiện chiếc nón đỏ be bé: "Cậu giúp chúng tôi chứ? Rừng sắp chết khát rồi!"
Hai người bạn mới dẫn nhau tới gặp Cây Đước. Lá vàng trên ngọn cây bỗng chuyển xanh biếc rồi chỉ về phía gốc cổ thụ. Mai xúc đất bằng tay, Cá Bống dùng đuôi búng bùn. Rào rào! Dòng nước ngầm mát lạnh ùa ra, lan tỏa khắp rễ cây. Hóa ra, mạch nước ngầm đã chờ sẵn dưới lớp đất sét cứng!
Cả nhà hợp sức đào kênh nhỏ dẫn nước. Mai gọi điện cho các chú kỹ sư dỡ bỏ đập sai vị trí. Chỉ sau một tuần trăng, rừng đước hồi sinh rực rỡ. Cá Bống tặng Mai chiếc vảy lam kỳ diệu - báu vật giúp nói chuyện với cây cỏ. "Tớ sẽ trồng thật nhiều đước ở thành phố!" - Mai hứa, nắm chặt chiếc vảy lấp lánh.