Trong khu rừng nhỏ đầy nắng, Sóc Vàng, Thỏ Xám và Hươu Cao Cổ sống vui vẻ bên dòng suối trong veo. Một sáng nọ, cả ba giật mình khi thấy mặt nước đột nhiên cạn dần, đàn cá nhỏ bơi loạn xạ dưới lớp bùn khô.
"Chúng ta phải tìm nguyên nhân thôi!" Sóc vẫy đuôi lo lắng leo lên cành cao nhất. Từ trên ấy, cậu phát hiện khúc sông uốn cong có vật gì to lớn chặn ngang.
Thỏ nhanh nhảu đề xuất: "Đào đường vòng nhé? Mình giỏi đào hang lắm!". Nhưng Hươu lắc đầu: "Tốn nhiều thời gian lắm, để mình thử dùng sức đẩy vật đó ra".
Ba bạn hì hục cả buổi chiều mà hòn đá khổng lồ vẫn không nhúc nhích. Khi mặt trời đỏ rực chiếu qua kẽ lá, Sóc bỗng reo lên: "Tớ thấy rễ cây đa già đang ôm lấy tảng đá! Nếu cắt bớt rễ phụ, chúng ta có thể lăn nó đi".
Bằng cách kết hợp tài năng của cả ba - Sóc dùng răng sắc cắn rễ cây, Thỏ đào đường dốc, Hươu dùng cổ dài làm đòn bẩy - hòn đá lộ ra mặt hồ khắc chữ cổ. "Ơn các bạn đã giải phóng ta khỏi lời nguyền trăm năm", dòng chữ lấp lánh tan vào nước, dòng suối lại róc rách hát ca.