Một buổi sáng đẹp trời, thỏ Bun đang nhảy tung tăng trên đường tới trường thì đá phải vật gì cộm dưới đất. Cúi xuống nhìn kỹ, em reo lên: "Ôi! Một chiếc ví kìa!"
Mở chiếc ví màu xanh da trời ra, Bun thấy rất nhiều tờ tiền và tấm ảnh gia đình bác Gấu già làng. Thỏ con vội vã chạy ngay đến nhà bác Gấu nhưng cửa đóng then cài. Đúng lúc đó, bạn Nhím Xù xuất hiện: "Bun ơi, bác Gấu đang ở bệnh viện thăm cháu đấy!"
Hai bạn hì hục đạp xe qua những con dốc quanh co. Gió thổi bay chiếc ví khiến Sóc Vàng tình cờ nhặt được. Nghe Bun giải thích, Sóc liền nhiệt tình dẫn đường. Cả nhóm đứng thở hổn hển trước phòng bệnh khi thấy bác Gấu đang xoa đầu chú hươu con bị gãy chân.
"Đây là ví của bác ư?" – Bác Gấu mừng rơi nước mắt ôm lũ trẻ – "Số tiền này để chữa bệnh cho mẹ bác đấy! Các cháu ngoan lắm!"
Chiều hôm ấy, bác Gấu bí mật đặt vào balo Bun một hộp quà. Trên đường về, thỏ con phát hiện những cuốn vở mới tinh và hộp bút chì màu có dòng chữ: "Tặng Hươu con – Chúc bạn mau khỏe để cùng đến lớp!". Ánh mắt Bun sáng lên, em chợt hiểu rằng lòng tốt có thể lan tỏa như những vòng tròn trên mặt nước.
Từ đó trở đi, cả khu rừng nhỏ luôn ngập tràn tiếng cười của các bạn nhỏ biết yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau. Bài học về sự trung thực và tấm lòng nhân ái đã trở thành câu cửa miệng của muôn loài: "Sống trên đời phải biết chia ngọt sẻ bùi!"