Cậu Bé Làng Nổi Và Chú Cá Voi Lạc
Trên dòng sông Cửu Long rộng lớn, có một ngôi làng nổi lập lờ như bồng bềnh giữa mây nước. Những ngôi nhà thuyền sơn xanh đỏ nối nhau thành dãy, tiếng trẻ con nô đùa hòa cùng sóng vỗ. Ở đó có cậu bé Tí 10 tuổi, tóc cắt ngắn đen nhánh, da rám nắng vì suốt ngày bơi lội.
Một buổi sáng, mặt nước đột nhiên cuộn trào dữ dội. Từ đáy sông vang lên tiếng gầm rú bi thương khiến cả làng hoảng loạn. "Phải có gì đó rất đau khổ", Tí thì thầm khi nhìn những vệt máu loang trên mặt nước. Cậu trèo lên mũi thuyền nhà, mắt sáng lên ý tưởng: "Để con lặn xuống xem!"
Hít một hơi thật sâu, Tí lao mình như chú rái cá nhỏ. Ánh sáng mặt trời xuyên qua làn nước đục, lộ ra bóng dáng khổng lồ đang quẫy đạp. Một chú cá voi sông Irrawaddy non nớt bị những lớp lưới nylon quấn chặt quanh đuôi, vết thương loang rộng từng giờ!
Vội trồi lên hít thở, Tí hét lên: "Chúng ta phải cứu bạn ấy!". Nhìn quanh đống phế liệu tái chế góc nhà, cậu chộp lấy ống tre rỗng và mảnh vỡ thủy tinh mài sắc. "Cái này sẽ thành cưa dưới nước!" – giọng cậu run run vì hồi hộp.
Lần này, bốn ngư dân khỏe nhất làng cùng lặn xuống. Tí dùng ống tre thổi bong bóng dẫn đường, tay cầm công cụ tự chế tỉ mẩn cắt từng sợi lưới. Chú cá voi đập đuôi yếu ớt, mắt mở to như cầu xin. Sau ba lần lặn nguy hiểm, chiếc lưới cuối cùng rơi xuống đáy bùn.
Mặt nước bỗng êm ả lạ thường. Chú cá voi quẫy nhẹ đuôi ngoi lên, phun cột nước chào tạm biệt rồi dần khuất bóng. Từ hôm ấy, làng nổi không còn xả rác bừa bãi, mỗi đứa trẻ đều học cách phân loại phế thải như Tí từng làm.