Giữa lòng đại dương mênh mông, thành phố San Hô Lấp Lánh tồn tại như viên ngọc trai khổng lồ. Những tòa nhà bằng ngọc trai óng ánh uốn lượn theo dải san hô đủ màu, nơi các chú cá khoác áo ánh bạc bơi lượn thành điệu valse nước. Ở đó có Bảo Ngọc - cô bé tóc xanh biển bồng bềnh như rong biển, đôi bàn tay bé xíu luôn nặn ra những bong bóng hình sao biển, hình vỏ sò, thậm chí cả những chiếc kẹo bông bằng nước biển.
Một ngày kia, dòng hải lưu mang sinh vật lạ đến. Từng mảng tối sậm dần nuốt chửng ánh sáng, san hô héo rũ như những bông hoa thiếu nắng. Ông nội Bảo Ngọc - người thợ chế tạo đồng hồ nước tài ba - lắc đầu: "Dòng chảy đang ngừng trệ, ta phải tìm cách khơi thông!". Nhưng mọi nỗ lực dùng máy móc đều thất bại.
Bảo Ngọc mải mê thổi bong bóng suy nghĩ. Một ý tưởng lóe lên khi cô bé nhìn đàn sứa lơ lửng: "Cháu sẽ làm khinh khí cầu bong bóng đẩy dòng chảy!". Cô bé dùng vỏ trai khổng lồ làm khung, kết hàng nghìn bong bóng xà phòng biển tạo thành cỗ máy rực rỡ. Nhưng khi khinh khí cầu lơ lên, quái vật bóng đêm bỗng hiện ra - sinh vật giống đám mây đen khổng lồ với vô số mắt đỏ ngầu.
"Hừm, đồ nguệch ngoạc!" Quái vật gầm lên nuốt chửng cỗ máy. Bảo Ngọc ngã nhào vào rặng san hô, tay vô tình chạm vào lớp da mềm nhũn của nó. Trong chớp mắt, cô bé thấy hình ảnh sinh vật cô đơn bị mắc kẹt giữa vực sâu tối om. "Cậu... cậu chỉ muốn có ánh sáng thôi phải không?" - Bảo Ngọc thì thầm.
Thay vì sợ hãi, cô bé dang rộng tay thổi bong bóng trắng muốt hình trái tim. Quái vật lùi lại, rồi chạm nhẹ vào quả bóng. Bong bóng vỡ tan thành triệu tia sáng nhảy múa. Bảo Ngọc cười rạng rỡ, hai tay nặn liên tục những bong bóng kỳ lạ: bong bóng nhạc jazz réo rắt, bong bóng cầu vồng xoáy trôn ốc, thậm chí cả bong bóng pháo hoa nổ tung thành sao biển vàng chóe. Quái vật dần co lại, lớp vỏ đen bong ra để lộ thân hình trong suốt lấp lánh như pha lê.
Sinh vật mới - giờ là khối cầu ánh sáng mềm mại - nhảy nhót giữa các tòa nhà san hô. Nó hút cặn bẩn trong nước, nhả ra những hạt sáng tí tách. Dòng hải lưu reo vui chảy qua thành phố, mang theo bầy cá heo múa lượn viết thơ lên mặt nước. Bảo Ngọc ngồi trên chiếc ghế bong bóng tự động, mỉm cười với tác phẩm mới: chiếc cối xay gió bằng vỏ sò, mỗi vòng quay lại rắc xuống những hạt kim tuyến sáng tạo.