Trên con đường rợp bóng phượng đỏ, bé Hồng lon ton bước theo ba mẹ tới ngôi nhà mới – một căn nhà gỗ nhỏ phủ đầy kẹo mút sặc sỡ trên mái. ‘Sao nhà mình giống hệt cây kẹo khổng lồ vậy mẹ ơi?’ Hồng tròn xoe mắt nhìn những viên kẹo hình sao lấp lánh.
Buổi chiều đầu tiên, khi tiếng sáo diều vi vu trên đồi cỏ, Hồng bỗng nghe tiếng sột soạt sau bụi hoa mười giờ. Một chú thỏ trắng búng tai liên hồi đang cố với chiếc diều mắc trên cành. ‘Để tớ giúp cậu nhé!’ Hồng khéo léo trèo lên tảng đá, hai má hồng hào như trái đào chín. Thỏ Nâu nhảy cẫng lên vui sướng: ‘Cậu là phù thủy kẹo ngọt sao? Sao tay cậu ấm thế!’
Từ hôm ấy, căn nhà kẹo trở thành thiên đường tuổi thơ. Sóc Vàng mang hạt dẻ thơm phức đến chia sẻ, khi thì Chích Chòe hót bài ca bốn mùa. Nhưng mỗi lần các bạn hỏi: ‘Ba mẹ cậu ở đâu thế?’, Hồng lại cúi mặt: ‘Ba mẹ bận lắm, họ chỉ thích những con số trong máy tính thôi.’
Một ngày mưa bão, Sóc Vàng co ro trong hốc cây. Hồng lén đem chăn bông ra che cho bạn. Ba cô bé nhìn qua cửa sổ, mắt rưng rưng: ‘Con gái à, ba mẹ muốn gặp những người đã làm con cười nhiều hơn cả tuần qua.’
Bữa tiệc sinh nhật bất ngờ dưới mái hiên nhà kẹo khiến cả khu rừng ngỡ ngàng. Mẹ Hồng cặm cụi nướng bánh quy hình những chú thỏ, ba thì biến chiếc diều cũ thành rạp múa rối. Sóc Vàng líu ríu khoe khoai nướng, Thỏ Nâu dùng lá chuối gói kẹo hồng. ‘Thì ra gia đình cũng có thể là bạn tốt!’ Hồng ôm cổ ba mẹ thì thầm. Tiếng cười giòn tan hòa cùng hương bắp rang bơ ngọt lịm, lấp đầy khoảng trống mà cô bé chẳng biết mình đang mong đợi.