Trên hòn đảo nổi Mây Ngủ lơ lửng giữa trời, những người thợ đẽo đá đã gìn giữ bí mật ngàn đời: những viên đá biết hấp thu ánh mặt trời để giữ đảo bay. Hoa Đá - cô bé mồ côi nhút nhát với mái tóc cắt ngang vai màu mận chín - chưa từng dám bước ra khỏi xưởng đá vào mùa mưa bão. Mỗi tiếng sấm rền đều khiến em co rúm người sau chiếc áo tạp dề đầy bụi đá.
Cho đến một ngày kia, trận cuồng phong dữ dội nhất trong trăm năm ập đến. Những viên đá mặt trời trong kho lần lượt vỡ tan thành tro tàn, hòn đảo rung chuyển như chiếc lá vàng cuối thu. Khi ông lão thợ cả ngã quỵ bên đống đá vụn, đôi mắt Hoa Đá chợt lấp lánh thứ ánh sáng kỳ lạ. Em nghe thấy tiếng thì thào từ tảng đá thử nghiệm non nớt nhất - món quà sinh nhật duy nhất cha để lại trước khi qua đời.
Không một giây do dự, Hoa Đá ôm viên đá bé bỏng lao vào tâm bão. Gió xé rách tà áo, mưa như dao cứa vào da thịt, nhưng bàn tay em vẫn siết chặt viên đá đang dần ấm lên. Khi tia chớp xanh lè sắp đánh trúng tháp đá trung tâm, tiếng hét đầy nước mắt của cô bé vang lên: 'Con không sợ nữa!'. Một vầng hào quang vàng cam bùng nổ từ lòng bàn tay em, lan tỏa khắp đảo như mặt trời thứ hai. Những mảnh đá vỡ hồi sinh thành sao băng lấp lánh, dệt tấm lưới ánh sáng nâng hòn đảo lên cao hơn cả những đám mây giận dữ.
Buổi sáng sau cơn bão, Hoa Đá đứng trên mép đảo nhìn bảy sắc cầu vồng ôm lấy xưởng đá mới. Viên đá nhỏ trong tay em nay đã thành một mặt trời tí hon, ấm áp như nụ cười của cha ngày xưa.