Nhím con Đốm xoay tròn chiếc lá khô dưới nắng vàng, bụng đói cồn cào sau buổi dạo chơi. Xa xa, khói bếp nghi ngút từ nhà Thỏ Trắng khiến cậu thèm thuồng nhìn những củ cà rốt hấp dẫn.
‘Mẹ ơi, con muốn ăn bánh táo mật ong!’ - Đốm nũng nịu kéo áo mẹ. Mẹ Nhím âu yếm vuốt bộ lông gai: ‘Nhà mình còn hai củ khoai, nhưng mai mẹ sẽ hái thêm quả sơn trà cho con’. Đêm đó, tiếng sột soạt của chiếc giỏ tre đánh thức Đốm. Cậu thấy mẹ lặng lẽ đội mưa đi nhặt hạt dẻ.
Sáng hôm sau, bữa tiệc sinh nhật bất ngờ tỏa hương ngào ngạt. Bác Gấu mang mật ong rừng, cô Hươu gửi nắm hạt dẻ thơm. Thỏ Trắng hồn nhiên xòe tai: ‘Tớ chia sẻ cà rốt vì biết Nhím con thích nhất!’. Giọt nước mắt ấm áp lăn trên má Đốm khi lần đầu hiểu thế nào là tình yêu không cần đong đếm.