Trong khu rừng Lá Mát, nơi những tia nắng luôn nhảy múa qua tán cây cổ thụ, chú sóc Nam tinh nghịch đột nhiên dừng lại. Chiếc đuôi bông xù của cậu dựng đứng khi thấy dòng suối quê hương cạn trơ đáy. Những cây sồi già khô khốc thở dài: ‘Chúng ta sắp chết khát vì hạn hán rồi!’
Thỏ Hồng, bạn thân của Nam, chạy đến hổn hển: ‘Cậu biết không? Tớ vừa thấy đống chai nhựa khổng lồ trong hang chuột! Chúng chặn cả đường nước ngầm.’ Cả hai quyết định mở cuộc họp khẩn cấp dưới gốc cây Già Sồi – vị trí đặc biệt ghi dấu tổ tiên đã chọn.
Bác Già Sồi rung cành kể về thời xưa, khi con người đặt những tấm pin mặt trời lấp lánh thay vì đốt rừng. Chị Cú Mèo thông thái đề nghị: ‘Hãy phân loại rác! Vỏ hạt dẻ ủ thành phân, rác nhựa đem tái chế.’ Cả đàn ong nghệ sĩ lập tức vẽ poster bằng phấn hoa: ‘Trồng một cây – thêm triệu nụ cười!’
Chẳng mấy chốc, cả rừng rộn ràng. Bầy kiến tha từng hạt giống nhỏ xíu. Voi con dùng vòi khều từng mẩu nilon. Một hôm, các bé điều phát hiện chiếc nón lá của cô bé Linh – đứa trẻ thường chơi ở rừng. Nam kiên nhẫn giải thích: ‘Chúng tớ cần cô giúp! Hãy nói với mọi người tắt đèn khi ra khỏi phòng, dùng túi vải đi chợ.’ Linh gật đầu quyết tâm, đôi mắt sáng lấp lánh.
Ba tháng sau, những giọt mưa đầu mùa rơi xuống như tiếng vỗ tay của bầu trời. Khu rừng bừng tỉnh trong sắc xanh mơn mởn. Già Sồi nở hoa vàng rực kể từ đêm ấy. Nam cùng bạn bè vẫn thay phiên nhau đi tuần, nhắc nhở lũ trẻ làng bên phân loại rác. Điều kỳ diệu nhất? Mỗi sáng sớm, trên những tấm pin mặt trời mới lắp, sương đọng lại thành dòng chữ: ‘Trái Đất là ngôi nhà chung!’